Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1810:

 

Dương Thanh giận dữ quát: “Cậu ấy bị sát thủ của Hồng Trần bắt đi rồi?”

 

“Ảnh Vệ của chúng ta chết rất nhiều, Mã Siêu cũng bị thương nặng nên mới bị bắt đi”.

 

“Thông tin chúng ta có được sai rồi, Hồng Trần không phải chỉ có hai sát thủ chủ chốt mà còn có một cao thủ Thần Cảnh nữa, khả năng chiến đấu rất mạnh, ngay cả Mã Siêu cũng không phải đối thủ của kẻ đó!”

 

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng báo cáo.

 

Khí thế khủng bố trên người Dương Thanh cuộn trào ra bốn phương tám hướng.

 

Lâu lắm rồi anh không tức giận như lúc này.

 

Khi Mã Siêu nói hai tên sát thủ chủ chốt của Hồng Trần tiến vào Yến Đô, Dương Thanh không quan tâm vì cho dù có mạnh đến đâu cùng lắm cũng chỉ có thể liên kết với nhau bộc phát ra được sức mạnh ở Thần Cảnh mà thôi.

 

Nhưng bây giờ Hồng Trần lại xuất hiện một sát thủ đã bước vào Thần Cảnh.

 

“Hồng Trần muốn bị tiêu diệt như thế thì tôi sẽ thành toàn cho chúng!”

 

Dương Thanh cắn răng nói ra câu này.

 

Cúp máy, anh lập tức gọi một cú điện thoại khác: “Điều tra hang ổ của Hồng Trần cho tôi, tôi muốn chúng biến mất khỏi thế giới này!”

 

Nghe Dương Thanh nói vậy, người trong điện thoại hoảng hốt: “Anh Thanh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

 

“Mã Siêu bị sát thủ của Hồng Trần làm bị thương nặng, bắt đi rồi!”

 

“Gì cơ? Bọn Hồng Trần này muốn chết à!”

 

Sau đó Dương Thanh lại gọi vài cuộc khác.

 

Vương Chiến đang đứng bên cạnh không có cơ hội lên tiếng, chỉ biết đứng nghe anh đưa ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác.

 

Sau cùng, Dương Thanh gọi cho ông Phùng đang ở chiến vực.

 

“Xảy ra chuyện gì à?”

 

Ông Phùng thấy anh gọi đến thì biết là có chuyện lớn, vội vàng hỏi.

 

“Ông Phùng, Yến Đô cần vài cao thủ chiến vực đến giúp một thời gian, tôi phải đi mấy ngày”.

 

Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề.

 

“Hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ đủ chưa?”

 

Lão ta không từ chối, đáp ngay.

 

“Đủ rồi!”

 

Dương Thanh cũng không khách sáo: “Cảm ơn ông Phùng!”

 

“Bảo đảm trong hai giờ họ sẽ tới nơi”.

 

Biết anh đang sốt ruột nên ông Phùng nói gọn.

 

“Được!”

 

Cúp máy, Dương Thanh chuẩn bị rời khỏi đây.

 

“Anh Thanh!”

 

Phùng Tiểu Uyển cầm vài lọ sứ đến.

 

Cô ta đưa hết cho anh rồi dặn dò: “Chỗ này có năm viên thuốc giữ mạng, chỉ cần còn thở thì dù bị thương nặng đến đâu cũng sống được”.

 

“Được!”

 

Anh cất thuốc đi, xoay người ra ngoài.

 

“Tiểu Uyển, cậu Thanh sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK