Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1750:

 

Tuy mười hai tướng của Long Môn mạnh nhưng chỉ phát huy được thực lực bản bộ Thần Cảnh là cùng.

 

Long Thiên Vũ híp mắt, nhìn chăm chăm vào Long Đăng bằng ánh mắt đăng đăng sát khí: “Không ngờ ông cũng bồi dưỡng được một số cao thủ trung thành.”

 

“Nhưng thế thì sao chứ? Tôi muốn giết ông đấy, ai cản nổi tôi?”

 

Hắn ta nói rồi lại quát lên: “Giết!”

 

Một người sau lưng hắn ta lập tức biến mất rồi xuất hiện trước mặt Long Đằng, vỗ vào đầu lão ta: “Chết đi!”

 

Không ai ngờ Long Thiên Vũ lại định giết Long Đăng thật, ngay sau tiếng ra lệnh của hàn ta, cao thủ sau lưng hãn ta đã xuất hiện trước mặt Long Đằng rồi tung chưởng.

 

Ngay cả mười hai tướng của Long Môn cũng chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một cao thủ xuất hiện trước mặt Long Đăng rồi.

 

Người nhà họ Long đều có vẻ tuyệt vọng: “Chủ gia tộc!”

 

Còn người của Hoàng tộc họ Long thì rất hờ hững, như thế giết Long Đảng cũng chẳng đáng gì.

 

Vào giờ phút này, trong mắt Long Đảng chỉ còn sự tuyệt vọng, lão ta cảm thấy vô cùng không cam lòng và thất vọng với Hoàng tộc họ Long. “Rầm!”

 

Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người bồng xuất hiện, chần trước mặt Long Đăng rồi tung chưởng.

 

Trước sự khiếp sợ của đám người, cao thủ đang định giết Long Đăng lập tức bay ra xa, như thể bị một chiếc xe tải hạng nặng tông trúng. “Dương Thanh!”

 

Long Đăng nhìn cậu thanh niên đang chắn trước mặt mình, mắt lập tức rớm lệ, vô cùng kích động.

 

Vừa nãy, khi Long Thiên Vũ định giết lão ta, lão ta không hề có cơ hội phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cao thủ của Hoàng tộc họ Long xuống tay với mình.

 

Vào giây phút sống còn đó, Dương Thanh đã cứu lão ta, có thể tưởng tượng được tâm trạng của Long Đăng lúc này.

 

Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh nhìn chằm chăm vào Long Thiên Vũ, chất vấn: Người yêu cầu tôi đến đây là anh à?”

 

Giọng Dương Thanh vô cùng lạnh lùng, khiến cả nhà họ Long như đóng băng.

 

Một lão già tóc hoa râm lập tức chần trước mặt Long Thiên Vũ, nghiêm nghị nhìn Dương Thanh.

 

Lão ta là cao thủ Thần Cảnh được Hoàng tộc họ Long giao nhiệm vụ bảo vệ Long Thiên Vũ, nhưng vào lúc này, lão ta lại cảm nhận được áp lực khổng lồ từ phía Dương Thanh.

 

Trước ánh mắt của Dương Thanh, Long Thiên Vũ cảm thấy rất mất tự nhiên, như thể đang bị rắn độc nhằm đến.

 

Nhưng hắn ta là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, đương nhiên cũng có sự kiêu ngạo của mình. Hãn ta hờ hững nhìn Dương Thanh: “Dám khiến người của Hoàng tộc họ Long bị thương, cậu biết tội chưa?”

 

Vù!

 

Long Thiên Vũ vừa dứt lời, bóng Dương Thanh bỗng nhoáng lên, lập tức xuất hiện trước mặt cao thủ bán bộ Thần Cảnh vừa bị anh đánh bay. “Răc!”

 

Dương Thanh giảm vào đầu gối đối phương, tiếng xương gãy chói tai vang lên.

 

Ngay sau đó là tiếng hét của cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia.

 

Tiếng hét thê thảm đó vang vọng khắp nhà họ Long. “Khiến người của Hoàng tộc họ Long bị thương á? Tôi còn dám giết người của Hoàng tộc họ Long nữa, anh có tin không?”

 

Dương Thanh hờ hững nồi rồi giảm lên cổ cao thủ bắn bộ Thần Cảnh kia.

 

Tiếng kêu rên của cao thủ bán bộ Thần Cảnh đó lập tức im bặt, không phải ông ta không dám la, mà cú giảm của Dương Thanh đã khiến ông ta không thở nổi, sao có thể kêu được nữa.

 

Người của Hoàng tộc họ Long và nhà họ Long chỉ thấy cao thủ bản bộ Thần Cảnh kia giãy giụa rất mạnh, nhưng chân Dương Thanh như núi Thái Sơn đè lên người ông ta, khiến ông ta không sao thoát được. “Cậu chán sống rồi

 

Long Thiên Vũ gần giọng, ánh mắt đăng đăng sát khí.

 

Hắn ta là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, đã bao giờ chịu nhục nhã như thế đầu cơ chứ?

 

Thuộc hạ bị giảm nát đầu gối ngay trước mặt hắn ta, hơn nữa còn bị người khác nằm giữ sống chết

 

Đối với hắn ta, chuyện này đúng là mối nhục lớn lao. “Răc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK