Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 702:

 

Tống Thanh Sơn cười nhạt, sau đó nhìn Diệp Mạn hỏi: “Theo tôi được biết, bà chủ Diệp không có con gái, sao Dương Thanh lại trở thành con rể của cô rồi vậy?”

 

“Việc riêng của Diệp Mạn tôi, từ khi nào thì đến phiên ông chủ Tống phải lo rồi vậy?”, Diệp Mạn cũng cười khẩy hỏi.

 

Vẻ mặt của Tống Thanh Sơn hơi khó coi, lão ta nể mặt Vũ Văn Cao Dương vì tuy rằng Vũ Văn Cao Dương tuổi còn trẻ nhưng thành danh đã lâu, sớm đã kế thừa ghế chủ gia tộc rồi.

 

Nhưng còn Diệp Mạn, theo lão ta thấy đó chỉ là một kẻ bề dưới, lại còn là phụ nữ, căn bản không đáng lo.

 

Cho dù trong lòng lão ta khó chịu, cũng không dám gay gắt ra mặt.

 

“Ông chủ Hoàng thì sao? Sao lại đến nhà họ Tống chúng tôi?”, Tống Thanh Sơn lại nhìn Hoàng Thiên Hành.

 

Hoàng Thiên Hành nhìn Tống Thanh Sơn như nhìn một tên ngốc rồi lạnh lùng nói: “Tôi khuyên ông một câu là đừng hỏi nhiều thì hơn. Cậu Thanh không phải là người mà nhà họ Tống các ông đắc tội được đâu”.

 

Tống Thanh Sơn im lặng một lúc, từ phản ứng của ba người họ có thể biết được, lão ta căn bản không còn hy vọng trả thù được Dương Thanh.

 

Chỉ cần lão ta dám động vào Dương Thanh, ba gia tộc lớn trước mặt sẽ liên thủ với nhau đối đầu với nhà họ Tống.

 

“Được, tôi thỏa hiệp!”

 

Tống Thanh Sơn im lặng một lúc rồi đột nhiên nói.

 

“Bố!”

 

Chỉ là khi lão ta vừa nói dứt lời thì một tiếng gầm rú không cam tâm vang lên: “Thằng ranh đó đã giết chết con trai con, đó là cháu của bố đấy! Sao bố có thể thỏa hiệp được chứ?”

 

Đó là Tống Khang, con trai út của Tống Thanh Sơn, cũng là bố của Tống Hoa Đông đã bị Dương Thanh giết chết.

 

“Im mồm!”

 

Tống Thanh Sơn tức giận nói.

 

Lão ta thực sự muốn tát cho Tống Khang một cái bạt tai. Trong tình cảnh này lại còn dám tiếp tục thể diện ra ý định muốn giết Dương Thanh, thế chẳng phải đang tự tìm đường chết hay sao?

 

Tống Khang đỏ cả mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hôm nay chúng ta thỏa hiệp thì sau này có phải bất cứ gia tộc nào trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô đều có thể giẫm đạp lên chúng ta hay không?”

 

“Tao đã bảo mày câm miệng!”

 

Tống Thanh Sơn tát thẳng vào mặt Tống Khang một cái, tức giận nói: “Còn dám nói nhảm nữa thì cút ra khỏi nhà họ Tống cho tao!”

 

Lần này Tống Khang không dám nói thêm nữa, nhưng trong mắt hiện lên sự hận thù.

 

Vũ Văn Cao Dương và Diệp Mạn, cũng như Hoàng Thiên Hành chỉ lạnh lùng quan sát.

 

Cùng lúc đó, ở tập đoàn Nhạn Thanh, Tống Hoa Vỹ đầy vẻ kiêu căng hợm hĩnh, hắn nói: “Tôi cho Dương Thanh năm phút, nếu trong vòng năm phút không cút ra đây thì sau ngày hôm nay sẽ không còn tập đoàn Nhạn Thanh nữa!”

 

“Khẩu khí lớn quá nhỉ!”

 

Tống Hoa Vỹ vừa nói xong thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.

 

Mọi người đều quay sang nhìn thì thấy một bóng người trẻ tuổi đang từ từ tiến đến.

 

“Chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Thanh!”

 

 

Có người nhận ra thân phận của Dương Thanh và thốt lên.

 

Người tới chính là Dương Thanh, anh đến không phải để giải quyết việc của Tống Hoa Vỹ, mà đang định rời đi thì tình cờ nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Tống Hoa Vỹ.

 

“Dương Thanh, con chuột này cuối cùng cũng chịu cút ra đây rồi!”

 

 

Tống Hoa Vỹ nhìn thấy Dương Thanh, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung tợn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu bây giờ mày quỳ xuống liếm giày của tao, có lẽ tao sẽ giữ lại tay chân của mày. Bằng không, tao sẽ phế bỏ tay chân của mày ngay bây giờ, sau đó đưa mày đến nhà họ Tống để chịu sự trừng phạt!”

 

Bùm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK