Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 682:

 

Anh ta chỉ có thể từ bỏ tấn công, vội vàng trốn tránh.

 

Đối phương mặc đồ đen, cả khuôn mặt bị che dưới lớp vải.

 

Dương Thanh nhướng máy nhìn chằm chằm ông Đường, tức giận hỏi: “Ông thuê sát thủ tới à?”

 

Gã sát thủ mặc áo đen kia vô cùng nhanh nhẹn, từng đòn đều trí mạng. Chỉ có sát thủ hàng đầu thế giới mới có năng lực giết người mạnh mẽ như vậy.

 

“Nếu cậu không cứu, chỉ sợ anh em của cậu sẽ phải bỏ mạng!”, ông Đường cười lạnh một tiếng.

 

Cả tay súng bắn tỉa trước đó cũng do lão ta mời tới để đối phó Dương Thanh.

 

Nhưng không ngờ Dương Thanh vẫn có thể đuổi kịp lão ta dưới sự truy sát của mấy tay súng bắn tỉa.

 

“Ông đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho ông toại nguyện!”

 

Sát khí trong mắt Dương Thanh ngày càng nồng đậm.

 

Anh vốn không định trở mặt với nhà họ Tào, chỉ muốn tra hỏi Vũ Văn Bân về bí mật của mẹ mình rồi sẽ tha cho anh ta.

 

Nhưng giờ đây, anh không muốn tha chết cho ông Đường nữa.

 

“Người ta là sát thủ hàng đầu của tổ chức xếp thứ ba thế giới Bạo Phong Tuyết đấy. Nếu cậu còn không đi cứu, nhất định sẽ phải hối hận”.

 

Ông Đường cảm nhận được sát khí từ trên người Dương Thanh, vội nói.

 

Dương Thanh khinh thường cười lạnh: “Nếu tôi nói cho ông biết, sát thủ từng xếp hạng nhất của Bạo Phong Tuyết cũng phải chết trong tay anh em tôi thì sao?”

 

Nghe vậy, ông Đường hoảng hốt nói: “Không thể nào!”

 

Nếu nói cao thủ mạnh nhất Bạo Phong Tuyết bị Dương Thanh giết chết lão ta còn tin.

 

Nhưng nếu nói cao thủ mạnh nhất Bạo Phong Tuyết chết trong tay một thằng đàn em của Dương Thanh, lão ta không tin.

 

Dương Thanh lạnh lùng nhìn ông Đường, không thèm giải thích mà nói: “Đỡ đòn đi!”

 

Dứt lời, anh thoắt cái biến mất tại chỗ.

 

Một khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người Dương Thanh càn quét về phía ông Đường.

 

Ông Đường khiếp sợ phát hiện mình không hề có chút ý chí chiến đấu nào.

 

Bởi vì sát khí của Dương Thanh quá khủng bố, so với anh, lão ta chỉ như một hạt cát trong sa mạc.

 

Không phải lão ta không dám đánh mà là chưa kịp ra tay, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt lão ta.

 

“Chết đi!”

 

Lão ta chỉ nghe thấy hai chữ này, sau đó thân thể cứ như bị một chiếc xe tải mấy chục tấn tông vào, bay thẳng ra ngoài.

 

Lão ta bổ nhào xuống đất, lại phun máu, sự sống dần tan biến như thủy triều rút.

 

“Rốt… rốt cuộc cậu là ai?”

 

Ông Đường cắn răng hỏi.

 

Nhưng Dương Thanh không có ý định nói cho lão ta biết, chỉ hờ hững nhìn một cái rồi quay người rời đi.

 

Bỗng cổ họng xộc lên mùi máu tanh, ông Đường không nhịn nổi phun ra một ngụm máu đen rồi tắt thở, chết không nhắm mắt.

 

Đến tận lúc chết, lão ta vẫn không biết thân phận thật sự của Dương Thanh.

 

Lúc này, Mã Siêu đang giao đấu với cao thủ của Bạo Phong Tuyết. Tuy anh ta bị rạch một dao ở cánh tay nhưng không hề ảnh hưởng tới thực lực.

 

“Đánh nhanh thắng nhanh!”, Dương Thanh bỗng lên tiếng.

 

“Được thôi!”

 

Mã Siêu công môi nở nụ cười, híp mắt nhìn chằm chằm sát thủ bịt mặt, lạnh lùng nói: “Mày chết được rồi đấy!”

 

Nói xong, cả người anh ta như một con thú dữ nhào vào sát thủ.

 

Mã Siêu như biến thành một người khác, sát khí bùng nổ.

 

Sát thủ cảm thấy toàn thân rét run, nguy hiểm ập đến.

 

Vừa rồi gã ta đã tận mắt chứng kiến Dương Thanh giết ông Đường. Bây giờ Dương Thanh đang đứng bên cạnh, gã ta không có khả năng giết Mã Siêu.

 

Nghĩ vậy, gã ta không mảy may do dự định quay lưng bỏ chạy.

 

“Phập!”

 

Nhưng gã ta vừa mới lao ra ngoài mấy mét, Dương Thanh đá ra một cái, viên đá lao như bay về phía gã ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK