Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1554:

 

Tính ra Tôn Húc đã quỳ xuống xin anh tha thứ ba lần.

 

Lần nào mà chẳng hèn mọn như thế?

 

Nhưng có lần nào Tôn Húc thật sự biết hối cải chưa?

 

Nếu không vì sợ Dương Thanh tiêu diệt nhà họ Tôn, sao Tôn Húc phải làm vậy?

 

“Ông vẫn còn mặt mũi tới cầu xin anh tôi tha cho ông sao?”

 

Mã Siêu bước lên, châm chọc nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ ba ông quỳ xuống xin anh ấy tha thứ rồi thì phải?”

 

“Sao hả? Lần này lại muốn diễn kịch tiếp à? Có phải định tìm chỗ dựa khác mạnh hơn rồi tiếp tục đối phó anh ấy không?”

 

Nghe Mã Siêu nói thế, Tôn Húc lập tức hốt hoảng nói: “Cậu Thanh, tôi nói thật đấy.. Sau này tôi không dám đắc tội cậu nữa. Nếu còn lần sau, tôi chính là đồ súc sinh, không bằng một con chó!”

 

“Tôn Húc, ông có biết bây giờ bố vợ của tôi vẫn đang ở trong phòng cấp cứu không? Ông dẫn người tới đây làm loạn để ảnh hưởng bác sĩ cứu chữa cho bố vợ tôi hả?”

 

Giọng nói của Dương Thanh vang dội như sấm rền, khiến Tôn Húc run bần bật.

 

Tôn Húc vội vàng lao tới xin tha, vốn không nghĩ được nhiều như vậy. Lúc này nghe tin Tần Đại Dũng vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, ông ta cực kỳ sợ hãi.

 

“Xin lỗi cậu, vô cùng xin lỗi. Tôi thật sự không biết bố vợ cậu vẫn đang được cấp cứu! Chúng tôi sẽ rời đi ngay!”

 

Tôn Húc cuống quýt nói rồi dẫn người nhà họ Tôn rời đi.

 

Đến vội vàng đi cũng vội vàng. Đám người vây xem nhìn theo bóng lưng của người nhà họ Tôn, trong mắt không nén nổi kinh sợ.

 

Một người trẻ tuổi có thể khiến chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cung kính như vậy chắc chắn có thân phận rất khủng bố.

 

Sau khi Tôn Húc dẫn người đi, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng được khôi phục yên tĩnh.

 

Mã Siêu bước tới hỏi: “Anh Thanh, đâu phải lần đầu tiên Tôn Húc làm vậy? Không phải anh định tha cho nhà họ Tôn đấy chứ?”

 

Dương Thanh khinh thường nói: “Nhà họ Tôn nhỏ bé còn cần phải nhắc tới sao?”

 

Bây giờ anh đã đứng vững ở Yến Đô, đến cả Vương tộc còn không làm gì được nói gì tới nhà họ Tôn.

 

So đo với loại rác rưởi Tôn Húc là tự hạ thấp chính mình.

 

“Anh Thanh, có thể bảo Tiền Bưu dẫn Ảnh Vệ đi làm. Mặc dù nhà họ Tôn không có tư cách để chúng ta phải ra tay nhưng Tôn Húc quá đê tiện, đáng chết từ lâu rồi!”

 

Mã Siêu nghiến răng nói.

 

Dương Thanh lắc đầu: “Bây giờ chưa đến lúc dùng Ảnh Vệ”.

 

“Yên tâm, hôm nay Tôn Húc dẫn người tới bệnh viện xin tha, dù chúng ta không làm gì cũng sẽ có người ra tay với bọn họ”.

 

Mã Siêu sững sờ hỏi: “Ý anh là Vương tộc họ Tào sẽ ra tay sao?”

 

“Không thì còn ai vào đây?”

 

Dương Thanh nói: “Hoàng tộc và Vương tộc của Chiêu Châu đều rất kiêu ngạo”.

 

“Trong mắt bọn họ, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chỉ là sâu kiến. Nhà họ Tôn dám phản bội Vương tộc họ Tào, sao họ có thể nuốt trôi cục tức này?”

 

Nghe vậy, Mã Siêu lập tức vỡ lẽ.

 

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Tần Đại Dũng đã phẫu thuật xong được đẩy ra ngoài.

 

Dương Thanh vội vàng chạy tới: “Chị Lâm, bố vợ em sao rồi?”

 

Ngải Lâm tháo khẩu trang cười đáp: “Yên tâm, chị tự tay phẫu thuật cho chú Tần, cuộc phẫu thuật rất thành không, sẽ không để lại di chứng đâu. Chỉ cần nằm giường nghỉ ngơi là được”.

 

Nghe Ngải Lâm nói thế, Dương Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK