Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1770:

 

Chỉ là, Long Chiến vừa dứt lời, Long Thiên Vũ đã tức giận hét lớn: “Đừng tưởng ông nội tôi ban cho ông họ Long là ông có tư cách dạy tôi làm việc”.

 

“Nếu không vì nể mặt ông nội, chỉ với lời ông vừa nói đã đủ để tôi lấy mạng ông rồi”.

 

Dù Long Chiến có rộng lượng đến đâu thì lúc này cũng phải tức giận.

 

“Điện hạ đã nghĩ tôi lắm miệng, vậy sau này tôi sẽ không nói gì nữa”.

 

Long Chiến trầm mặt nói: “Hiện tại tôi đã bị phế bỏ tu vi. Cậu yên tâm, tôi sẽ lập tức từ giã Long Hoàng, chờ Long Hoàng phái cao thủ mạnh hơn đến Yến Đô, tôi sẽ rời đi”.

 

“Hừ! Coi như ông còn tự biết thân biết phận!”

 

Long Thiên Vũ lạnh giọng nói: “Cũng không cần đợi đến khi có cao thủ mạnh hơn của Hoàng tộc họ Long tới đâu. Bây giờ ông là kẻ phế vật, có ở lại cũng không còn tác dụng gì. Ông cút được rồi đấy!”

 

Long Thiên Vũ không hề nể mặt Long Chiến. Bên cạnh hắn ta còn mấy cao thủ bán bộ Thần Cảnh đều đang lạnh lùng nhìn về phía Long Chiến.

 

Long Chiến chỉ cảm thấy bi thương, không ngờ lão ta hết mình vì Hoàng tộc họ Long, thậm chí bị phế bỏ tu vi cũng là vì cứu Long Thiên Vũ.

 

Để ngăn cản Mã Siêu đánh Long Thiên Vũ, lão ta còn cố ý dụ Dương Thanh tới giết mình. Khi đó, lão ta chỉ mong Dương Thanh tha cho Long Thiên Vũ, tình nguyện hi sinh chính mình.

 

Kết quả người được lão ta bảo vệ bằng cả tính mạng cũng không thèm biết ơn, còn đối xử với lão ta như vậy.

 

“Vậy thì tôi xin chào tạm biệt điện hạ!”

 

Long Chiến tập tễnh rời đi, mỗi bước đều cực kỳ gian nan.

 

Một chưởng của Dương Thanh gần như sắp lấy mạng lão ta, dù sau đó anh đã cho lão ta uống thuốc ổn định vết thương, nhưng dù sao lão ta vẫn bị thương rất nặng.

 

Nếu Hoàng tộc họ Long vẫn đồng ý chào đón kẻ phế vật như lão ta, chỉ cần Long Hoàng muốn vẫn có thể bỏ công sức trị khỏi cho lão ta.

 

Dù lão ta không thể khôi phục thực lực Thần Cảnh nhưng ít nhất vẫn giữ được bán bộ Thần Cảnh.

 

Sau khi ra khỏi biệt thự, Long Chiến bỗng không biết mình có thể đi đâu, lại nhìn về biệt thự cười châm chọc, lắc đầu lẩm bẩm: “Có lẽ đến lúc phải rời khỏi Hoàng tộc họ Long rồi”.

 

Lão ta gọi điện thoại cho Long Hoàng.

 

“Long Hoàng, tôi muốn chào tạm biệt ông!”

 

Long Chiến nói.

 

Long Hoàng ở Hoàng tộc họ Long xa xôi kinh ngạc hỏi: “Sao ông lại muốn rời khỏi Hoàng tộc họ Long? Có phải thằng nhóc Thiên Vũ chọc giận ông không?”

 

Long Hoàng biết rõ tính cách của Long Thiên Vũ.

 

Long Chiến phủ nhận: “Không liên quan tới điện hạ, tại tu vi của tôi đã bị phế bỏ, hiện tại chỉ là một kẻ vô dụng, nếu còn ở lại Hoàng tộc họ Long sẽ trở thành gánh nặng”.

 

Long Hoàng khiếp sợ hỏ: “Ông nói gì? Tu vi bị phế bỏ?”

 

Mặc dù Long Chiến là người yếu nhất trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long nhưng cũng là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.

 

Cả Chiêu Châu này có mấy ai, có thể phế bỏ tu vi của lão ta?

 

Huống hồ là một Yến Đô nhỏ nhoi?

 

“Tốt nhất Hoàng tộc họ Long đừng trêu chọc Dương Thanh. Thực lực của cậu ấy rất mạnh, đến cả tôi cũng không nhìn thấu. Không chỉ vậy, bên cạnh cậu ta còn một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ có sức chiến đấu ngang bằng Thần Cảnh sơ kỳ”.

 

Long Chiến trầm giọng nói: “Tôi không biết Dương Thanh mạnh đến đâu, nhưng có thể chắc chắn tôi không đỡ nổi một đòn của cậu ấy”.

 

Long Chiến đang chân thành khuyên nhỏ Long Hoàng, Long Hoàng có chịu nghe hay không lão ta cũng không thể quyết định.

 

Long Hoàng im lặng một lúc mới hỏi: “Ý ông là, Dương Thanh dùng một đòn phế bỏ tu vi của ông sao?”

 

“Phải!”

 

Long Chiến cũng không giấu diếm, nói tiếp: “Sáu năm trước, Dương Thanh tới chiến trường ở biên giới phía Bắc, năm ngoái mới trở về”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK