Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1648:

 

Toàn bộ sảnh chính đều là người quỳ la liệt, ai cũng đang run rẩy.

 

Đây là uy thế của cao thủ Thần Cảnh, bọn họ sao có thể chống cự nổi?

 

“Được, bắt đầu từ hôm nay, các ông chính là anh em của Dương Thanh này!”

 

Dương Thanh cao giọng tuyên bố, lập tức thu lại khí thế trên người.

 

Bấy giờ, các cao thủ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, mặt mày đều tràn đầy kích động.

 

Hiện giờ bọn họ có thể xác định, người trẻ tuổi trước mặt chính là một cao thủ Thần Cảnh hàng thật giá thật.

 

Cả Chiêu Châu này có mấy cao thủ Thần Cảnh?

 

E là cũng chỉ có ở bốn biên giới Đông, Tây, Nam, Bắc với bốn Hoàng tộc và gia tộc Cổ Võ sống ẩn dật trong truyền thuyết mới có.

 

Trong một căn biệt thự xa hoa của Vương phủ họ Quan.

 

Dương Thanh ngồi trên ghế bành, Quan Vương đứng cạnh tự mình rót nước bưng trà.

 

Có lẽ cả Chiêu Châu chỉ có mình Dương Thanh mới có thể khiến Quan Vương tự mình bưng trà rót nước.

 

“Đại nhân đúng là tiên đoán như thần. Quả nhiên Liên minh Vương tộc đều từ bỏ những cao thủ này”.

 

Quan Vương cung kính nói với Dương Thanh: “Tính ra phải cảm ơn Liên minh Vương tộc đưa tới hai mươi cao thủ cho cậu”.

 

Trước đó Quan Vương đòi liên minh Vương tộc bồi thường một khoản tiền kếch sù đương nhiên là theo ý của Dương Thanh.

 

Dương Thanh cười nhạt một tiếng: “Bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc đều rất kiêu ngạo. Bọn  họ vô cùng đa nghi, chỉ cần Trịnh Càn Khôn xuất hiện trong video nhất định sẽ khiến bọn họ sinh lòng nghi ngờ”.

 

“Nhất là lúc đó Trịnh Càn Khôn ôm hi vọng rất lớn với Vương tộc họ Bạch. Nhưng ông ta không ngờ trong mắt Bạch Vương, mình chỉ là một con chó!”

 

“Tôi lại đồng ý giúp bọn họ đột phá cảnh giới võ thuật. So với làm chó, chắc hẳn bọn họ sẽ lựa chọn đầu hàng!”

 

Quan Vương gật đầu như bổ củi, cung kính nói: “Đại nhân anh minh!”

 

Dương Thanh buồn cười nhìn Quan Vương: “Từ bao giờ ông cũng trở thành một người thích nịnh hót rồi?”

 

Gương mặt già nua của Quan Vương lập tức đỏ bừng, mặt dày mày dạn nói: “Đây không phải nịnh hót, mà là ăn ngay nói thật!”

 

“Được rồi, không nói nhảm nữa, bàn chuyện chính đi!”

 

Dương Thanh thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói.

 

Quan Vương lập tức căng thẳng, e dè dò hỏi: “Không biết đại nhân có gì dặn dò?”

 

“Tôi vốn muốn một mẻ bắt trọn cả Liên minh Vương tộc nhưng không ngờ bốn vị Vương đều không tự mình tới, chỉ phái ra một đám cao thủ”.

 

Dương Thanh nghiêm mặt nói: “Có bài học hôm nay, chỉ sợ Liên minh Vương tộc sẽ không tùy tiện tấn công Vương tộc họ Quan nữa”.

 

“Nếu tôi là bọn họ, tôi sẽ tạm thời từ bỏ Vương tộc họ Quan, dời mục tiêu tới Yến Đô. Chỉ cần đoạt được Yến Đô là có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Đế Thôn”.

 

“Một khi Liên minh Vương tộc kế thừa Đế Thôn, đương nhiên Vương tộc họ Quan sẽ bị tiêu diệt!”

 

Nghe Dương Thanh nói vậy, Quan Vương lập tức hoảng sợ nói: “Chỉ cần ngài ra tay, nhất định có thể nắm trọn Yến Đô trong tay. Cũng chỉ có ngài mới đủ tư cách kế thừa Đế Thôn!”

 

“Tôi sẽ không kế thừa Đế Thôn!”

 

Dưới ánh mắt chờ mong của Quan Vương, Dương Thanh bỗng nhiên lắc đầu nói.

 

Quan Vương giật mình hỏi: “Ngài không có ý định kế thừa Đế Thôn sao?”

 

Quan Vương cứ tưởng Dương Thanh đồng ý tới Vương thành Quan trợ giúp Vương tộc họ Quan đối phó Liên minh Vương tộc là để trải đường cho việc kế thừa Đế Thôn.

 

Thế nhưng hiện giờ Dương Thanh lại nói với lão ta sẽ không kế thừa Đế Thôn.

 

Quan Vương đang rất khiếp sợ.

 

Người có được Đế Thôn sẽ có được cả thế giới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK