Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1227:

 

Tiết Nguyên Cát nổi giận gầm lên: “Mau rút súng về!”

 

Tiết Nguyên Cát trầm giọng nói: “Em của tôi bị kẻ thù ám sát ở Yến Đô mới phải chết oan uổng. Người nó tin tưởng nhất chính là gián điệp của kẻ thù”.

 

“Chuyện tối nay đều là hiểu lầm, tôi vô cùng xin lỗi vì đã ảnh hưởng tới cậu”.

 

“Ngoài ra vì một chút hiểu lầm giữa chúng ta nên người của tôi đã phá hỏng rất nhiều công trình kiến trúc của Thành Cửu Châu. Tôi sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất đối với dự án này!”

 

Nghe thấy Tiết Nguyên Cát nói vậy, tất cả đều sợ ngây ngời, đến cả Nhiếp Khải Quân cũng trợn mắt há hốc mồm.

 

Ông ta biết Tiết Nguyên Cát là một vương tử cực kỳ kiêu ngạo, vậy mà bây giờ lại cúi đầu.

 

Hiện giờ ông ta nói vậy chính là ôm hết trách nhiệm về mình.

 

Nếu vậy, cố gắng suốt mấy ngày nay của bọn họ đều thành công cốc.

 

Không chỉ không thể thuần phục Dương Thanh, còn phải cúi đầu xin bồi thường một khoản tiền khổng lồ.

 

Nếu Tiết Nguyên Cát kiên trì đấu với Dương Thanh đến cùng, thậm chí sau khi được thả ra còn muốn ra lệnh giết anh, có lẽ anh sẽ không coi ông ta ra gì.

 

Nhưng hiện giờ, anh lại không thể không xem trọng Nhị vương tử nhà họ Tiết này.

 

“Được, nếu Nhị vương tử đã nói vậy, thù oán giữa hai ta lập tức xóa bỏ”.

 

Dương Thanh tỏ thái độ.

 

Chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa cái chết của Tiết Nguyên Bá, đây chính là chuyện tốt với anh.

 

Dù sao Tiết Nguyên Bá cũng là đứa con được Tiết Vương yêu thương nhất. Nếu cái chết của ông ta bị đổ lên đầu Dương Thanh, Tiết Vương nổi giận, e là cả Yến Đô đều sẽ rung chuyển.

 

Dương Thanh thực sự không thể đối đầu với nhà họ Tiết.

 

Ngược lại còn liên lụy đến người thân, thế nên anh không thể không tha mạng cho Tiết Nguyên Cát.

 

“Trong chiếc thẻ này có mười tỷ, coi như tiền bồi thường cho dự án thành Cửu Châu”.

 

Tiết Nguyên Cát lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho Dương Thanh bằng hai tay.

 

Dương Thanh không thèm khách sáo lập tức nhận lấy, nhìn chằm chằm ông ta rồi nói: “Hy vọng Nhị vương tử có thể giữ lời hứa”.

 

Nói xong, anh quay người rời đi.

 

Mãi đến khi rời khỏi biệt thự của Tiết Nguyên Cát, Mã Siêu mới cau mày hỏi: “Anh Thanh, Tiết Nguyên Cát này đúng là rất có tài, co được duỗi được. Loại người như ông ta rất nguy hiểm, nếu không trừ khử sẽ để lại tai họa ngầm”.

 

Dương Thanh nói: “Bây giờ ông ta chưa thể chết được. Tiết Nguyên Bá vừa mới bị giết, nếu ông ta cũng chết, Tiết Vương sẽ mất hai đứa con trai. Cậu nghĩ Tiết Vương sẽ cam lòng để yên sao?”

 

Mã Siêu lắc đầu: “Xem ra đồ khốn này thực sự không thể chết”.

 

Bỗng anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó,, kinh ngạc hỏi: “Vậy là vừa nãy anh không hề có ý định giết Tiết Nguyên Cát, tất cả đều là kế hoạch của anh sao?”

 

Dương Thanh gật đầu đáp: “Chỉ khi con người tự trải nghiệm cảm giác kề cận cái chết mới biết mạng sống quan trọng nhường nào. Tiết Nguyên Cát là Nhị vương tử nhà họ Tiết, chắc là chưa từng trải qua chuyện này”.

 

“Tôi tỏ ra muốn giết ông ta chính là để ông ta hiểu rõ, tôi có thể dễ dàng lấy mạng ông ta”.

 

“Đây cũng là lý do vì sao cuối cùng tôi thả ông ta ra dù có mấy chục khẩu súng nhằm vào tôi nhưng ông ta vẫn không dám hạ lệnh nổ súng”.

 

“Ông ta là Nhị vương tử nhà họ Tiết, chắc chắn đã từng gặp rất nhiều người có tài năng đặc biệt. Tôi thể hiện thực lực mạnh mẽ để ông ta thấy tôi không hề thua kém họ”.

 

“Ông ta vừa mới suýt chết một lần, sao có thể đánh cược tính mạng của chính mình thêm lần nữa? Ít nhất là bây giờ ông ta không dám nên mới cúi đầu xin lỗi, tự nhận bồi thường”.

 

Nghe Dương Thanh giải thích, Mã Siêu mới tỉnh ngộ, áy náy nói: “Xin lỗi anh, trước đó là em hiểu lầm anh, còn tưởng anh đã mất đi nhiệt huyết. Thì ra là anh đang bày mưu tính kế”.

 

Dương Thanh vỗ vai anh ta nói: “Anh em với nhau nói xin lỗi làm gì”.

 

“Bây giờ chúng ta trở về xã hội rồi, phải dùng quy củ của xã hội để làm việc”.

 

“Không phải tôi mất đi nhiệt huyết, mà là bên cạnh tôi có quá nhiều người cần bảo vệ, không thể sống vô tình vô nghĩa, cũng không thể độc địa tàn nhẫn. Cho nên với một số việc khi chưa nắm chắc tôi chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp”.

 

Mã Siêu gật đầu: “Em hiểu rồi. Anh yên tâm, sau này em cũng sẽ nghĩ kĩ trước khi làm, không chỉ biết chém giết nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK