Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 669:

 

Ánh mắt Tống Hoa Vỹ cũng đằng đằng sát khí. Đối với hắn, việc Dương Thanh giết Tống Hoa Đông chỉ là chuyện vặt, nhưng quan trọng là người của hắn phải giết bằng được Dương Thanh.

 

Nếu giết Dương Thanh, chẳng những báo được thù cho Tống Hoa Đông mà còn tiện thể đánh bại Tống Hoa Nghĩa, cứ như vậy, hắn sẽ không còn đối thủ nào ở nhà họ Tống.

 

Vị trí người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Tống chỉ có thể thuộc về hắn thôi.

 

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh, đương nhiên họ cũng hiểu A Bố đang bảo anh lên sàn đấu.

 

Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nhìn A Bố: “Nếu ông muốn chết đến thế thì tôi sẽ giúp ông!”

 

Anh vốn không định lên sàn đấu, cho dù thế nào, anh cũng là Tướng quân của một nước, bất kể giải đấu ở club Hoàng Kim có cấp bậc gì, anh tham gia nó cũng là tự hạ thấp thân phận.

 

Nhưng giờ lại có người khiêu khích, vậy đành giúp ông ta thôi.

 

“Anh Thanh, cẩn thận nhé!”, Tống Hoa Nhã lo lắng nói.

 

Tống Hoa Nghĩa cũng lên tiếng: “Cậu Thanh, cho dù thế nào, cậu cũng phải cẩn thận, tôi thà thua chứ cũng không muốn cậu bị liên lụy đâu”.

 

Nhìn nét mặt chân thành của hai anh em, Dương Thanh mỉm cười: “Tôi đề nghị hai người đặt cược hết vốn lưu động của mình cho tôi”.

 

Anh nói rồi đi về phía sàn đấu.

 

Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã đều sững sờ, Tống Hoa Nghĩa lập tức nghiêm nghị nói: “Nhã, giờ em lấy ra được bao nhiêu tiền?”

 

“Em chỉ có thể lấy được mười triệu thôi!”, Tống Hoa Nhã nói.

 

Tống Hoa Nghĩa gật đầu: “Anh còn ba mươi triệu, chúng ta dùng hết số đó để cược cậu Thanh sẽ thắng đi!”

 

“Anh, đó là tất cả tài sản của chúng ta đấy, nếu thua thì sẽ trắng tay ngay!”, Tống Hoa Nhã kinh ngạc.

 

Trong mắt Tống Hoa Nghĩa lóe lên ánh sáng sắc bén: “Em nghĩ, nếu cậu Thanh thua, chúng ta còn đường sống ở nhà họ Tống à?”

 

Tống Hoa Nhã lập tức sững sờ, nghĩ đến việc Dương Thanh đã giết Tống Hoa Đông, bây giờ lại lên thi đấu giúp họ, nếu anh thắng thì họ còn có thể nghĩ cách giải quyết phiền phức này, chứ nhỡ anh thua, chắc chắn nhà họ Tống sẽ không bỏ qua cho anh em họ.

 

“Anh, em cược với anh!”, Tống Hoa Nhã cắn răng.

 

Vào giờ phút này, xung quanh đang sôi trào.

 

Vừa nãy Dương Thanh đã giết dòng chính của nhà họ Tống trước mặt đám đông, thể hiện thực lực rất mạnh mẽ.

 

Còn A Bố trên sàn đấu là cao thủ của một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô, thực lực không có gì phải nghi ngờ.

 

Trận đấu giữa hai cao thủ mới là cuộc so tài đặc sắc nhất.

 

Ai cũng điên cuồng, trừ hoan hô và hò hét ra, họ còn điên cuồng đặt cược nữa.

 

Tuy họ đã bắt đầu đặt cược từ trận đấu đầu tiên, nhưng rất nhiều tập đoàn vẫn chưa cược mà đang chờ trận chiến giữa các cao thủ thực thụ.

 

Có lẽ quán quân tối nay sẽ xuất hiện trong trận đấu này, nên số tiền đặt cược nhanh chóng tăng lên với tốc độ cực kỳ khủng khiếp.

 

Chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, số tiền cược đã lên tới tám tỷ, có thể tưởng tượng được những người đang xem trận đấu giàu có tới mức nào.

 

Nhưng theo tỷ lệ đặt cược, tuy trước đó Dương Thanh đã giết Tống Hoa Đông, nhưng phần lớn tập đoàn đang có mặt vẫn coi trọng A Bố.

 

Cho dù thế nào, A Bố cũng là cao thủ của một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô, còn Dương Thanh chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.

 

“Chàng trai, cậu Vỹ của chúng tôi nói, nếu cậu tình nguyện chịu thua rồi đi theo cậu ấy, cậu ấy sẽ trả cho cậu mười triệu mỗi năm”.

 

A Bố nhìn Dương Thanh đang đi lên sàn đấu, bất chợt mời chào.

 

Dương Thanh nhìn A Bố với vẻ buồn cười, bảo anh đi theo Tống Hoa Vỹ ư?

 

Nếu bỏ qua thân phận Tướng quân thì anh cũng được xem như dòng chính của gia tộc Vũ Văn, ngang hàng với Tống Hoa Vỹ, Tống Hoa Vỹ có tư cách gì để bảo anh đi theo hắn chứ?

 

“Nếu ông nói thế, tôi cũng cho ông một cơ hội, đi theo tôi, tôi sẽ trả ông mười triệu mỗi năm!”, Dương Thanh cười híp mắt.

 

Thực lực mà A Bố thể hiện ra hoàn toàn xứng đáng với số tiền đó.

 

“Nhãi ranh, cậu chán sống rồi!”, A Bố thẹn quá hóa giận, tưởng Dương Thanh đang sỉ nhục ông ta.

 

“Xem ra ông không đồng ý nhỉ?”

 

Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Vậy tôi chỉ có thể tiễn ông đi gặp Tống Hoa Đông thôi!”

 

“Tao giết mày!”

 

A Bố lập tức nổi giận, hơi nhích chân, nhào về phía Dương Thanh.

 

Giải đấu này không có quy tắc gì, chỉ có thắng thua, kể từ khi lên sàn đấu, trận chiến cũng bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK