Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Tô Thành Vũ cũng vô cùng căng thẳng, vì Tiết Khải không giống với những người khác, ông ta không chắc liệu Tiết Khải có tiếp nhận nhà họ Tô không.

 

Dù sao mới đây thôi, chủ của gia tộc họ Kim và họ Lương có thực lực mạnh hơn nhà họ Tô đã quỳ xuống để xin được làm chó của nhà họ Tiết, nhưng Tiết Khải vẫn không bằng lòng.

 

Ông ta đang đánh cược, nếu thắng thì cuộc đời nở hoa, còn sai thì cuộc sống bế tắc.

 

Bây giờ phải trông chờ vào quyết định của Tiết Khải.

 

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Tiết Khải bỗng lắc đầu: “Người bất trung bất nghĩa không xứng với nhà họ Tiết, nhà họ Tô cũng chẳng hơn gì nhà họ Kim và nhà họ Lương!”

 

Tiết Khải vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

 

Tô Thành Vũ tái mặt, lảo đảo, suýt ngồi bệt xuống đất luôn.

 

Thua!

 

Ông ta thua rồi!

 

Tiết Khải đã trả lời rằng người bất trung bất nghĩa như ông ta không xứng với nhà họ Tiết.

 

Dương Thanh vốn không coi Tiết Khải ra gì bỗng cảm thấy rất hứng thú với anh ta.

 

Người thanh niên đến từ nhà họ Tiết này khác hẳn với đám cậu ấm nhà giàu mà anh từng gặp.

 

Cho dù người khác chủ động quỳ xuống xin tha, mong được làm chó của anh ta, anh ta cũng không cần.

 

Nhưng anh ta lại coi trọng nhà họ Hàn và nhà họ Quan ngoan cố, không chịu phục tùng nhà họ Tiết.

 

“Tô Thành Vũ, cậu biết cậu đang làm gì không?”

 

Lúc này, Tô Thành Vũ cũng vô cùng căng thẳng, vì Tiết Khải không giống với những người khác, ông ta không chắc liệu Tiết Khải có tiếp nhận nhà họ Tô không.

 

Dù sao mới đây thôi, chủ của gia tộc họ Kim và họ Lương có thực lực mạnh hơn nhà họ Tô đã quỳ xuống để xin được làm chó của nhà họ Tiết, nhưng Tiết Khải vẫn không bằng lòng.

 

Ông ta đang đánh cược, nếu thắng thì cuộc đời nở hoa, còn sai thì cuộc sống bế tắc.

 

Bây giờ phải trông chờ vào quyết định của Tiết Khải.

 

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Tiết Khải bỗng lắc đầu: “Người bất trung bất nghĩa không xứng với nhà họ Tiết, nhà họ Tô cũng chẳng hơn gì nhà họ Kim và nhà họ Lương!”

 

Tiết Khải vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

 

Tô Thành Vũ tái mặt, lảo đảo, suýt ngồi bệt xuống đất luôn.

 

Thua!

 

Ông ta thua rồi!

 

Tiết Khải đã trả lời rằng người bất trung bất nghĩa như ông ta không xứng với nhà họ Tiết.

 

Dương Thanh vốn không coi Tiết Khải ra gì bỗng cảm thấy rất hứng thú với anh ta.

 

Người thanh niên đến từ nhà họ Tiết này khác hẳn với đám cậu ấm nhà giàu mà anh từng gặp.

 

Cho dù người khác chủ động quỳ xuống xin tha, mong được làm chó của anh ta, anh ta cũng không cần.

 

Nhưng anh ta lại coi trọng nhà họ Hàn và nhà họ Quan ngoan cố, không chịu phục tùng nhà họ Tiết.

 

“Tô Thành Vũ, cậu biết cậu đang làm gì không?”

 

Quan Chính Sơn nói với vẻ mỉa mai: “Nếu cậu đã làm thế thì tự chịu hậu quả! Chỉ cần chúng tôi vượt qua khó khăn lần này, sau này ở Giang Bình không còn chỗ cho nhà họ Tô đặt chân nữa đâu!”

 

Hàn Khiếu Thiên cũng cười lạnh: “Trong quá khứ, loại người hám lợi, bất trung bất nghĩa như cậu sẽ là Hán gian! Chính là Hán gian mà người đời sau luôn thóa mạ đấy!”

 

Tô Thành Vũ chỉ thấy người lạnh toát, không sao đứng vững.

 

Sai một li, đi một dặm!

 

Sau này, nhà họ Tô biết đi đâu đây?

 

“Cậu Dương Thanh, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi thêm cơ hội, sau này, tôi sẽ không bao giờ khiến cậu thất vọng nữa!”

 

Tô Thành Vũ bỗng quỳ trước Dương Thanh, thấp thỏm nói với vẻ cầu khẩn.

 

Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, bằng không nhà họ Quan và nhà họ Hàn đã không đồng lòng đến thế. Tất cả đều là vì Dương Thanh.

 

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.

 

Ngay cả Tiết Khải cũng thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK