Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2319:

 

Không chỉ Quách Sở Sở ngây dại vì kinh sợ, Quách Thắng cũng đã dại mặt ra. Dĩ nhiên lão ta biết, Quách Sở Sở đón một người trẻ tuổi về nhà nên mới khiến Lý Bảo Phong nổi cơn thịnh nộ, chạy tới nhà họ Quách.

 

Khi Lý Bảo Phong tỉnh táo lại, chợt cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lạnh đến nỗi anh ta run lên lập cập.

 

Nếu người trẻ tuổi trên máy bay đó chính là khách quý của Thượng Quan Nhu thì chẳng phải người đó bị buộc tới nhà họ Quách chính là vì anh †a sao?

 

“Gô Nhu, tôi muốn hỏi, vị khách quý mà cô nói có phải là một chàng trai chừng hai bảy, hai tám tuổi không?”

 

Lý Bảo Phong lo sợ hỏi.

 

Những chuyện xảy ra trên máy bay, Thượng Quan Nhu đều đã biết cả, cô ta nhìn Lý Bảo Phong lo lắng bồn chồn liền biết anh ta đang sợ hãi điều gì.

 

Quách Thăng và Quách Sở Sở đều nhìn về phía Thượng Quan Nhu, sắc mặt khẩn trương, đợi đáp án của cô ta.

 

Thượng Quan Nhu cười nhẹ một tiếng, nheo mắt nhìn Lý Bảo Phong, nói: “Xem ra, anh Phong đây đã gặp khách quý của tôi rồi nhỉ?”

 

“Thực ra, cậu ấy không phải là khách quý của tôi mà là khách quý của ông nội tôi. Lần này cậu ấy tới Hoàng thành Thượng Quan là do nhận được lời mời của ông nội tôi nên mới bớt thời gian tới Hoàng tộc họ Thượng Quan một chuyến”.

 

Thượng Quan Nhu vừa nói đến đây, Lý Bảo Phong tức thì cảm thấy một luồng hơi lạnh đang từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

 

Quách Thắng cũng loạng choạng lùi lại phía sau, mặt đầy sợ hãi.

 

Quách Sở Sở không phản ứng mãnh liệt như Lý Bảo Phong và Quách Thắng nhưng gương mặt xinh đẹp cũng tràn đây kinh sợ.

 

Thì ra, đúng là anh ấy muốn tới Hoàng thành Thượng Quan, hơn nữa còn là được Thượng Quan Hoàng mời tới.

 

“Không ổn rồi!”

 

Quách Thăng bỗng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu lao ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: “Cô chủ Thượng Quan, xin lỗi không tiếp chuyện được!”

 

Lão ta vừa mới ra lệnh cho người phế bỏ tay chân của Dương Thanh, nay Thượng Quan Nhu lại đích thân tới nhà họ Quách đón người quen, nếu Dương Thanh bị đánh tàn phế ở đây, chỉ sợ hôm nay sẽ là ngày diệt vong của nhà họ Quách.

 

Quách Sở Sở cũng tỉnh táo lại, biết Quách Thắng muốn đi ngăn cản cao thủ nhà mình ra tay với Dương Thanh, cô ta cũng lo lắng ra mặt.

 

Lý Bảo Phong vốn đang phập phồng lo sợ, chợt nghĩ tới chuyện Quách Thắng vừa phái người đi đánh phế tay chân Dương Thanh, nỗi sợ hãi trong lòng tức thì tan biến, thậm chí sắc mặt còn có chút hả hê.

 

“Cô Nhu, hẳn cô còn chưa biết, vừa rồi ông chủ Quách còn phái người đi đánh phế tay chân khách quý của cô, chắc ông ta đang muốn đi ngăn lại đây mà”.

 

Lý Bảo Phong vội vàng tiến đến, cười cười giải thích như muốn tranh công.

 

“Thế à?”

 

Thượng Quan Nhu cười nhạt một tiếng, nhìn Lý Bảo Phong, mặt lộ vẻ châm chọc.

 

Chớ nói cao thủ của nhà họ Quách, ngay cả ông nội cô ta là Thượng Quan Hoàng còn chưa phải đối thủ của Dương Thanh đâu.

 

Có thể nói, trong Hoàng thành Thượng Quan này, người có thể gây thương tổn cho Dương Thanh còn chưa sinh ra đâu, Thượng Quan Nhu không lo lắng chút nào.

 

Lý Bảo Phong vấn chưa chú ý tới tia châm chọc trong đáy mắt Thượng Quan Nhu, anh ta hấp tấp gật đầu nói: ‘Thật đấy, chưa biết chừng vị khách quý của cô đã bị cao thủ nhà họ Quách đánh gãy tay chân rồi cũng nên”.

 

Quách Sở Sở lập tức nóng ruột, vội vã bảo: “Chị Nhu, xin chị đừng nóng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK