Mục lục
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Hân lồm cồm bò dậy, lúc này mới thấy mặt Mã Siêu. Cô ta lập tức sững sờ.

 

Thanh niên này chính là Mã Siêu anh em tốt của Dương Thanh. “Là anh à!”

 

Mặt Quan Hân tái nhợt.

 

Nghĩ đến việc người mà cô ta định ám sát chính là em gái đã thất lạc nhiều năm của Mã Siêu, trong lòng cô ta chỉ còn sự sợ hãi, người cũng run lẩy bẩy. “Cô bất ngờ khi thấy tôi lắm à?”

 

Mã Siêu lạnh lùng nói.

 

Người anh ta đẫm máu, như Tu La vừa ra khỏi Địa Ngục, trên mặt cũng dính máu tươi.

 

Đương nhiên Quan Hận biết đó không phải máu của Mã Siêu, mà là máu của vệ sĩ Vương phủ họ Quan. “Không được nhúc nhích!”

 

Vệ sĩ dẫn đầu lấy súng ra chĩa vào Mã Siêu.

 

Ba vệ sĩ khác cũng thi nhau chĩa súng vào Mã Siêu

 

Nhưng Mã Siêu không buồn quan tâm đến họ, chỉ lạnh lùng nhìn Quan Hân.

 

Anh ta đã bỏ rơi vợ, giấu anh em tốt nhất để đến Vương phủ họ Quan một mình, đương nhiên cũng không nghĩ tới việc sống sót quay về.

 

Bây giờ em gái anh ta vẫn đang nằm viện, có lẽ cả đời này cũng không thể tỉnh lại nữa, việc anh ta muốn làm nhất bây giờ là báo thù rửa hận. “Ha ha, bất ngờ, đương nhiên là bất ngờ chứ!”

 

Quan Hân bỗng phá lên cười, nhưng nụ cười đó vô cùng dữ tợn, biểu cảm của cô ta cũng méo mó: “Nếu là Dương Thanh, có lẽ tôi còn thấy sợ, nhưng không ngờ chỉ là một con chó bên cạnh Dương Thanh mà thôi”. “Nếu anh đã đến thì hãy sẵn sàng ở lại Vương phủ họ

 

Quan vĩnh viễn đi!” “Sau khi anh chết thì sẽ đến lượt Dương Thanh anh em tốt của anh đấy”. “Chẳng những tôi muốn giết anh và Dương Thanh, mà còn muốn giết cả vợ anh nữa, chẳng phải em gái anh đã biến thành người thực vật rồi à? Anh cứ yên tâm, sau khi anh chết, tôi cũng sẽ tiến cô ta xuống Địa Ngục”. “Ha ha ha ha…”

 

Trong biệt thự tràn ngập tiếng cười của Quan Hân.

 

Bốn vệ sĩ đều không dám coi thường, chĩa súng vào Mã Siêu.

 

Một thanh niên đã liên tục tiêu diệt năm tiểu đội tuần tra không phải đối tượng mà họ có thể miệt thị.

 

Mã Siêu nhìn Quan Hân như đang nhìn người chết.

 

Trước ánh mắt khác thường của Mã Siêu, Quan Hân bỗng cảm thấy người lạnh toát, không cười nổi nữa.

 

Chuyện này khiến cô ta thẹn quá hoá giận, nơi đây là địa bàn của cô ta mà Mã Siêu cũng dám nhìn cô ta bằng ánh mắt như thế. “Nếu anh đã xuất hiện, bây giờ tôi sẽ tiễn anh lên đường!”

 

Quan Hân nói rồi chậm rãi đưa tay phải lên, tay phải cô ta đang cầm một khẩu súng ngắn bỏ túi. “Khoan đã!”

 

Đúng lúc này, một tiếng quát tức giận bỗng vang lên. “Bác!”

 

Khi thấy người tới, Quan Hân vô thức ngừng động tác bóp cò. “Đại vương tử!”

 

Bốn vệ sĩ khác cũng thi nhau chào.

 

Quan Hồng Nghị bước vào, sau lưng ông ta còn có một lão già.

 

Cách ăn mặc của lão già kia khá đặc biệt, lão ta mặc áo vải, đeo kiếm trên lưng, tuy kiếm đang được đựng trong bao màu xám nhưng nhìn hình dạng thì có thể đoán được đó là một thanh trường kiểm.

 

Khi lão già kia xuất hiện, trong mắt Mã Siêu lóe lên vẻ nghiêm nghị và cả ý chí chiến đấu đang sôi trào.

 

Anh ta có thể cảm nhận được, lão già đeo trường kiểm này là một cao thủ đỉnh cao.

 

Thực lực của Dương Thanh quá mạnh, chỉ cần dùng một chiêu để giết anh ta.

 

Nhưng dưới Dương Thanh, không ai có tư cách khiến anh ta ra tay hết. Bây giờ cao thủ đeo kiểm này lại khiến ý chỉ chiến đấu của anh ta sôi sục.

 

Phải đấu với cao thủ cùng cấp thì mới có thể rèn luyện võ thuật của mình. “Không ngờ cao thủ bí ẩn đã khiến Vương phủ họ Quan nhốn nháo cả lên lại là cậu”.

 

Quan Hồng Nghị cười híp mắt, nhìn Mã Siêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK