Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lão Ngọc, nếu ông đã nói như vậy thì lão hủ càng phải ngăn cản ông."

Ngọc Long Uyên rất giận dữ, lại vung côn sắt trong tay lên lần nữa!

"Vậy lão hủ cùng chết với ông!"

Bóng côn khổng lồ kia lại chấn động lần nữa, liên tiếp bộc phát ra vài luồng sức nén cực kì bá đạo, ép tới Mục Phong cũng chống đỡ không nổi.

Mà người đồng hành đến cũng là một trưởng lão cấp hai có tu vi Kim Đan kỳ hậu kỳ, thấy Ngọc Long Uyên đã mất khống chế thì hét lớn một tiếng: "Không được!"

Vụt!

Sau đó cổ đao ra khỏi vỏ, một vết đao chém tới bóng côn kia, hợp lực với Mục Phong mới miễn cưỡng đánh nát nó.

"Ngọc trưởng lão, ông bớt giận trước. Lương Siêu này ra tay nặng với cháu của ông như vậy, Võ Minh cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ."

"Vừa vặn Mục trưởng lão ở đây, ông ta chủ quản hình phạt, không bằng để ông ta tạm thời bắt giữ Lương Siêu trước, đợi việc này được các trưởng lão Hình Phạt Viện bàn bạc xong thì phạt nặng Lương Siêu sau, thế nào?"

"Hô..."

Lương Siêu nghe vậy và thấy trên gương mặt già nua của Ngọc Long Uyên cũng có chút chần chờ thì mới thở phào một hơi.

Mẹ nó, cuối cùng có người ứng xử khéo ra mặt.

Sau đó trưởng lão cấp hai kia lại nói nhỏ với Ngọc Long Uyên: "Trong Hình Phạt Viện có không ít trưởng lão có ý kiến với thằng ranh này, cho là hắn không gánh vác được chức chỉ huy sứ ngoài biên chế."

"Có việc này lần này thì nhất định không ít người sẽ mượn cớ để làm lớn chuyện, cho dù thằng ranh kia tội chết có thể miễn, nhưng nhất định là tội sống khó tha, đến lúc đó ông lại lén ra tay, phế hắn cũng không thành vấn đề."

"Dù sao cũng tốt hơn bây giờ ông coi nhẹ luật của Võ Minh, cuối cùng bị bắt đi hỏi tội nhiều, đúng không?"

Ngọc Long Uyên nghĩ lại thì thật sự cũng rất có lý. Thế là cũng không cứng rắn nữa mà thu chiêu rồi nâng cây hắc thiết trong tay lên, hung hăng trừng Lương Siêu một cái rồi cõng Ngọc Thiên Bá quay người rời đi.

Ông ta muốn lập tức đi về, cố gắng liên hợp với nhiều trưởng lão, tranh thủ trị Lương Siêu hắn tội chết!

"Hô..."

Mục Phong thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán rồi xoay người không nói nhìn mà nhìn Lương Siêu.

"Thằng ranh, thật mẹ nó là kẻ gây họa! Bản trưởng lão suýt bị cậu hại chết!"

Lương Siêu nghe vậy thì chắp tay, không kiêu ngạo không tự ti mà nói: "Quả thật là Ngọc Thiên Bá kia tự tìm đường chết, nếu trở lại lần nữa tôi vẫn sẽ làm như thế."

"Ai..."

"Thôi thôi, không nói nữa, những chuyện làm Ngọc Thiên Bá trước đó cũng rất quá đáng, nhưng thằng ranh cậu cũng không phải đèn cạn dầu! Hiện tại lão hủ muốn mang cậu về tổng bộ Võ Minh để tạm thời giam giữ, cậu không có ý kiến gì đúng không?"

"Tất nhiên không có." Lương Siêu cười nhẹ nhún vai, hắn không phải người không biết tốt xấu, biết hai vị trưởng lão Mục Phong tạm thời bắt giữ mình chỉ là kế tạm thời, không có ác ý gì, tất nhiên mình phải nể mặt.

"Vừa vặn, đã một thời gian không đi thăm Lăng Lão và sư nương, cũng

nên trở về thăm họ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK