Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ngay sau đó lại có một tên ăn chệt ném dao nĩa vào tay: "Tên Hào thiếu kia đang ở đâu? Mau gọi hắn ra để ông đây xem mặt thử xem! Ông đây cũng muốn xem thử coi ai mà tai to mặt lớn như vậy!"   

 

Vừa dứt lời, một trận cười lạnh đột nhiên vang lên ở đại sảnh lầu một.   

 

"Ha..."   

 

"Hình Dương, lâu rồi không gặp, không ngờ ngươi cũng oai phong hơn không ít nha."   

 

Thanh niên kia nghe tiếng nhìn lại, sau khi nhìn thấy người tới thì sắc mặt đại biến, sợ tới mức hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.   

 

"Vương, Vương đại thiếu gia, là ngài sao?"   

 

Mà người trung niên ra mặt đầu tiên cũng e dè hơn, cúi đầu chắp tay liên tục xin lỗi.   

 

"Vương thiếu, thực xin lỗi, tôi, vừa rồi tôi thật sự không biết là ngài."   

 

"Ngài dùng cơm ngon miệng, tôi đi ngay đây."   

 

"Không cần."   

 

Vương Thiên Hào tùy ý khoát tay áo, lại nhìn về phía ông chủ nhà hàng kia, nói: "Bảo người của ông lui trước đi, hôm nay tôi không tới ăn cơm, không cần sơ tán."   

 

"Mọi người muốn ăn cứ ăn, muốn uống cứ uống, tôi đến làm chút việc, làm xong đi ngay."   

 

Nói xong, ánh mắt Vương Thiên Hào đảo qua khắp nhà hàng, sau đó dừng lại ở bàn của bọn Lương Siêu, nhấc chân đi thẳng tới.   

 

Lương Siêu thấy sự tình có chút không thích hợp, lại nhìn sắc mặt khó coi của hai cô gái chung bàn, trong lòng lập tức có suy đoán.   

 

"Không phải tên này là Trấn Giang Hào Thiếu đêm qua đấy chứ?"  

 

Hai cô gái gật đầu.   

 

"Tên này rất lợi hại sao?"  

 

Hạ Tử Yên gãi gãi đầu: "Cũng tạm, nhưng Trấn Giang có câu không biết anh có từng nghe qua hay không."   

 

"Câu gì vậy?"   

 

Lương Siêu nhướng mày hỏi, đột nhiên lại có loại cảm giác bị mình lại bị lừa.   

 

"Thà chọc Diêm Vương, chớ đừng chọc Vương Thiên Hào."   

 

 

 

Khóe miệng Lương Siêu nhếch lên một cái, cố nén xúc động mắng chửi người mà nhìn Hạ Tử Yên.  

 

Con mẹ nó cô sớm đã biết đây là tên hung ác, vậy mà tối hôm qua lại dùng ID của mình mà hơn thua với người ta khí thế như vậy?  

 

Tôi có một câu chửi thề, không biết có nên nói hay không!  

 

Chẳng qua bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, Vương Thiên Hào đã đi tới.  

 

Chủ nhà hàng thấy thế thì lập tức bảo người mang một chiếc ghế dựa bằng da thật đã sớm chuẩn bị kỹ đến, cúi đầu khom lưng mà nói: "Cậu Hào, mời cậu ngồi."  

 

Vương Thiên Hào ngồi xuống xong cũng không có phản ứng Lương Siêu, mà nhìn về phía Hàn Phỉ trước, chậm rãi mở miệng.  

 

"Con khốn."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK