Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói cho ngươi biết người lớn trong nhà bây giờ đã coi mày là cục nợ và không cần mày nữa rồi.”  

 

Vừa nghe cái này, lâm nghiên nhất thời không nhịn được, đã năm năm chưa gặp được được cha mẹ mình, nên chỉ “oa” lên một cái lập tức khóc luôn.  

 

“Anh à, cha mẹ thật sự không muốn em nữa sao?"  

 

"Nghiên Nghiên rất nhớ bọn họ, Nghiên Nhiên không phải đồ của nợ, hu hu..."  

 

Lương Siêu lập tức dịu dàng dỗ dành, nhưng nhân viên bán hàng không muốn dừng lại, lấy ra một chiếc loa lại hét lên: "Đứa nhỏ này này là con của ai, mau đến nhận đi! Các anh chị mà không đến, tôi sẽ bán nó cho bọn buôn người để bù lỗ cho cửa hàng của chúng tôi!"  

 

“Chó chết!"  

 

Lương Siêu thầm nguyền rủa và sắp tức đến bùng nổ, nhưng thấy Liễu Băng Khanh sải bước tới đó với khuôn mặt đen kịt.  

 

"Đủ rồi!"  

 

"Không phải chỉ là một cái bình rởm thôi sao? Vỡ thì đã vỡ rồi, trút giận lên trẻ con làm gì? Nhân viên trong cửa hàng của mấy người chẳng lẽ ai cũng không có tố chất như anh à?”  

 

Thấy Liễu Băng Khanh đã tức giận, Lương Siêu nghĩ một chút và cố hạ khẩu khí, không chen ngang cô.  

 

Theo tình hình hiện tại của Liễu Băng Khanh, nếu cảm xúc của cô ấy, đặc biệt là những cảm xúc tiêu cực được bộc phát một cách thô bạo, thì sẽ có lợi cho tình trạng của cô.  

 

“Cái bình rởm sao?”  

 

Nhân viên bán hàng trong tiệm cười một cái nói: “Xin lỗi đi, cái bình này trị giá 60 vạn tệ đó! Bây giờ cô vẫn nghĩ nó là cái bình rởm sao?”  

 

“Cô là người nhà của con nhóc này đúng không? Nếu vậy thì bớt nhiều lời đi, đền tiền!”  

 

“60 vạn tệ, không được thiếu xu nào. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát!"  

 

Liễu Băng Khanh lại tức giận, lâm nghiên thấy thế nhanh lên nhiều kéo tay nàng.  

 

"Chị dâu, đừng tức giận."  

 

"Tất cả là lỗi của Nghiên Nghiên, em xin lỗi…”  

 

Ngực của Liễu Băng Khanh kịch liệt phập phồng, sau đó vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, lấy ra một tấm thẻ đen và nói "Đẹt!" và đập nó xuống quầy.  

 

"Cái thứ người mắt chó chỉ biết coi thường người khác!”  

 

"60 vạn phải không? Quẹt thẻ đi!"  

 

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, Sau khi hắn mang thẻ máy POS đi quẹt thẻ, Lương Siêu tiến tới cầm tấm thẻ đen đưa lại cho Liễu Băng Khanh.  

 

Việc từ hôn đã khiến bản thân có chút tội lỗi đối với nhà gái người ra rồi, nếu bây giờ còn đào của người ra nhiều tiền như vậy thì còn mặt mũi nào nữa?  

 

Liễu Băng Khanh cau mày: "Ý anh là gì?"  

 

Lương Siêu cười khổ và nói: "Đừng hiểu lầm tôi, dù sao thì đây là do em gái tôi làm hỏng bình, là một người anh thì nên trả tiền."  

 

“Anh thanh toán sao?”  

 

"Hừ, anh thì có bao nhiêu tiền chứ? Có đủ khả năng trả không?"  

 

"Ờm..."  

 

Lương Siêu gãi đầu, như thể hắn đang bị coi thường?  

 

Sau đó, hắn cẩn thận nhìn những mảnh vỡ trên sàn và thành thật nói: "60 vạn thì tôi thực sự không đủ khả năng trả."  

 

"Nhưng tôi có thể sửa chữa nó."  



"Tôi có thể sửa chiếc bình sứ xanh trắng này trở lại một cách nguyên vẹn, và mọi người chắc chắn sẽ không nhìn thấy dấu vết bị vỡ." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK