Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bọn họ có cảm giác như có 1 ngọn núi khổng lồ đang đè lên đầu khiến cho bọn họ không thể di chuyển 1 bước nào!  

 

“Quỳ!”  

 

Vân Cơ hét lên một tiếng, khi huyền khí trong người ông ta được lưu chuyển càng mạnh thì sự tác động lên 3 người lại càng mạnh hơn khiến cho bọn họ bị ép không thở nổi mà đồng loạt quỳ xuồng.  

 

Thấy vậy, Đào Khiêm từ từ đứng dậy và vẻ mặt trở nên phấn khích.  

 

Ông ta bỏ ra cái giá trên trời 6000 vạn để mời thứ gì tới biểu diễn đây?  

 

Không nói đến chuyện có thể đánh nhau với người khác mà ngay cả khí thế cũng không giữ được?  

 

Ngay sau đó, 3 người quỳ trên mặt đất và run rẩy nói.  

 

“Thiên, Thiên Văn…”  

 

“Ông là cường giả cấp Thiên Văn sao?”  

 

Nghe vậy, Vân Cơ lập tức thu hồi lại hơi thở, mí mắt hơi cụp xuống như thể ông ta chưa từng ra tay.  

 

Nhìn thái độ và phong cách như vậy khiến cho Đào Khiêm đau nhói trong lòng nhưng đồng thời hai mắt gã ta cũng sáng lên.  

 

Cao thủ!  

 

Đây mới chính là cao thủ thực sự, còn cao hơn cả tông sư 1 bậc!  

 

Có người này ở đây thì còn cần gì phải sợ con rể Cung gia nữa?  

 

“Lão Ngô, lần này ông rất tuyệt.”  

 

Ngô Nguyên Trung nhếch miệng cười còn Bạch Vân Hi nói với vẻ không kiên nhẫn: “Sư tôn của tôi tới đây không phải là để biểu diễn trò hề cho mấy người xem, các người đã tra ra người mà chúng tôi muốn tìm chưa?”  

 

Vừa hay đúng lúc này.  

 

Điện thoại của Ngô Nguyên Trung vang lên, sau khi nghe đối phương nói được 2 câu liền ngắt điện thoại.  

 

Gã ta vội đi tới trước mặt Bạch Vân Hi và Vân Cơ rồi chắp tay chào.  

 

“Bạch thiếu, Vân đại sư, đã tìm được người rồi ạ.”  

 

“Hơn nữa trùng hợp là thằng nhãi kia đang ở nơi cực kỳ hẻo lánh, rất thích hợp để…”  

 

“Xóa sạch dấu vết.”  

 

Nghe vậy, nhất thời Vân Cơ híp mắt lại.  

 

Bạch Vân Hi đang định nói gì đó nhưng lại xoay người rời đi.  

 

“Dẫn đường!”  

 

“Đi ngay bây giờ!”  

 

 

 

Vào buổi chiều, khoảng một giờ.  

 

Thấy trên lầu không có động tĩnh gì, Lương Siêu kéo Lương Nghiên lại mà không nói một lời nào và chuẩn bị rời đi.  

 

Sau khi chờ đợi cả buổi sáng, hắn vẫn không gì.  

 

Ai mà không mất bình tĩnh?  

 

Thấy vậy, Mộ Khuynh Tuyết đã quýnh lên.  

 

"Lương thần y, dừng bước!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK