Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Chỉ là tôi đang đứng yên xem hai người biểu diễn mà thôi, mấy trăm người này là thủ đoạn cuối cùng của hai người rồi ư?”  

 

“Không còn gì khác nữa sao?”  

 

Không còn gì khác…  

 

Dương Thi Vũ cười khổ trong lòng, cô ấy thầm nghĩ Lương Siêu này đúng là không sợ chết!  

 

Phùng Luân nhìn Diệp Cửu: “Cửu Gia, thằng nhãi này chết đến nơi rồi mà còn giả vờ, bây giờ tôi nên làm gì đây?”  

 

Diệp Cửu không nói gì mà chỉ phất tay.  

 

Ngay lập tức, tất cả 80 sát thủ mà ông ta đưa đến đều di chuyển. Thấy vậy, Phùng Luân cũng nở nụ cười và phất tay.  

 

“Lên!”  

 

“Mau băm vằm thằng nhãi này cho tôi!”  

 

Nhất thời, hơn trăm tên sát thủ cùng nhau ra tay, cảnh tượng này đúng là kinh khủng.  

 

Lương Siêu di chuyển, huyền khí bên trong cơ thể bắt đầu dâng trào.  

 

Sự thật chứng minh rằng Lương Siêu đang ở trong tình cảnh vô cùng đáng sợ.  

 

Một quyền tung ra đấm bay tên lao tới trước mặt hắn!  

 

“A!”  

 

Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, ít nhất có mười mấy người bị đánh bay như thế!  

 

Khi nhìn thấy màn này, hơn trăm người còn lại đứng ngơ ngác tại chỗ… Nhưng sau đó bọn họ vẫn cắn răng lao lên vì sự thúc giục của Diệp Cửu và Phùng Luân.  

 

Lương Siêu nhếch miệng cười, ngay sau đó hắn sử dụng huyền khí và lao thẳng về phía đám người.  

 

Tuy hắn trông gầy nhưng khí thế lại như hổ trong bầy cừu, mỗi một quyền có thể đánh bay 5-10 người!  

 

“A!”  

 

“A a!”  

 

“Au!”  

 

“...”  

 

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, đòn tấn công của Lương Siêu cũng ngày càng dữ dội hơn.  

 

Chỉ trong vòng 5 phút, trong số 130 sát thủ thì 120 người đã bị phế còn 10 kẻ trốn thoát. 10 người kia may mắn trốn thoát được là vì bọn họ đứng ở phía sau và không cần chiến đấu. Khi tận mắt chứng kiến sức chiến đấu khủng bố của Lương Siêu, bọn họ lập tức quay đầu bỏ trốn…  

 

Nhìn thấy Lương Siêu đứng giữa sân với hai cánh tay dính đầy máu, bắp chân của Diệp Cửu không tự chủ được run lên. Mấy chục năm qua, ông ta chưa từng cảm thấy hoảng sợ đến thế!  

 

Thấy Lương Siêu đi về phía mình, Diệp Cửu vô thức muốn chạy nhưng thân thể già nua của ông ta làm sao có thể chạy nhanh được? Ông ta lập tức bị Lương Siêu đá cho một cú ngã lăn xuống mặt đất.  

 

“Đừng, đừng giết tôi!”  

 

“Tất cả đều là chủ ý của Phùng Luân!”  

 

Đúng rồi.  



Thằng nhãi Phùng Luân kia đâu? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK