Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Làm sao bây giờ á?  

 

Còn cần phải hỏi sao?  

 

Lương Siêu mỉm cười, sau khi bóc một con tôm  đặt vào bát của Lương Nghiên xong nói:  

 

"Ăn từ từ, đừng lo lắng."  

 

"Thích món ăn nào thì nói cho anh biết, không đủ thì anh sẽ bảo bọn họ mang lên tiếp.”  

 

“Tôm này ăn rất ngon!"  

 

Lương Nghiên ăn con tôm một cách thích thú và cười ngọt ngào: "Đáng tiếc những người vừa nãy ăn nhanh quá, em mới vừa mới ăn một con đã hết rồi.”  

 

Lương Siêu nghe xong, hướng Cung Bình vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói: "Cung gia chủ, trên bàn này có thể thêm cho tôi một đĩa tôm không? Em gái tôi ăn không đủ!”  

 

Cung Bình: " . . . "  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất  

 

Mọi người trong nhà họ Cung cũng kinh ngạc nhìn Lương Siêu và em gái vẫn đang ăn cơm bình thường.  

 

Bọn họ đã từng gặp qua không ít người vô liêm sỉ không biết phân biệt, nhưng lại chưa từng gặp qua người không biết phân biệt tình cảnh như vậy!  

 

Nhà người ta lửa sắp cháy đến chân mày rồi, một người đến ăn chực thôi mà còn muốn ăn tiếp sao?  

 

“Hahaha!"  

 

Đào khiêm bị chọc cho một trận cười to, quay đầu nhìn về phía Lương Siêu.  

 

“Tên nhóc kia, mày có vẻ khá hài hước đó, nể tình mày làm cho tao vui, tao có thể cho mày thêm một chút thời gian để rời đi, nhanh mang theo em gái của mày cút đi đi.”  

 

Lương Siêu nghe vậy lập tức đặt bát đũa xuống.  

 

“Tôi còn có chuyện chưa làm xong nên trong chốc lát không rời đi được, còn mấy người chẳng lẽ quy củ nghĩa tử là nghĩa tận cũng không biết sao?”  

 

“Mang người đến đây gây rối trong tiệc tang của người khác, không sợ bị trời phạt sau này sinh con không có lỗ đít sao?"  

 

“Cho nên người nên cút là mấy người mới đúng!”  

 

Xoẹt!  

 

Hai người Đào Khiêm và Ngô Nguyên Trung cau mày một lúc, cư nhiên bị một tên oắt con nghèo kiết xác như vậy mắng cho một trận, trong lòng và cảm thấy xúi quẩy.  

 

Sau đó họ cũng không nói nhảm nữa và vẫy tay với hơn chục vệ sĩ cường tráng phía sau.  

 

“Trước khi đòi tiền, tao nghĩ nên nhìn thấy chút máu.”  

 

“Trực tiếp giết chết thằng đó đi, sau đó xử lý sạch sẽ."  

 

“Vâng.”  

 

Hơn chục vệ sĩ cường tráng gật đầu, nhất thời cũng không lên tất cả, chỉ có một người tiến đến.  

 

Bọn họ nhìn thấy hai an hem còn trẻ như vậy thiết nghĩ một người lên xử lý cũng đủ rồi.  

 

“Anh à xem ra chúng ta lại gặp phải người xấu rồi."  

 

Lương Nghiên vừa nhai thức ăn vừa nói, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại không hề có chút căng thẳng nào.  

 

Lương Siêu xoa đầu cô bé cười nói: "Tiếp tục ăn phần của em đi, đừng lo lắng về những vấn đề khác.”  

 

“Vâng.”  

 

Ngay khi Lương Nghiên đáp lại, Lương Siêu dùng đũa gắp một hạt đậu phộng, sau đó cổ tay run lên.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK