Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái kia..."  

 

"Sư nương à, khẩu vị của người không phải có chút nặng sao?"  

 

"Nặng á?"  

 

Lê Uyển trừng mắt nhìn, nói: "Trước đây khi sư phụ con ở cùng ta cũng thường chơi như vậy, tôi là học được từ ổng đó, ông già đó không nói cho con biết sao?"  

 

Vẻ mặt Lương Siêu mờ mịt lắc đầu, hoàn toàn không biết Thiên Huyền lại có một lịch sử huy hoàng như vậy.  

 

"Tiền bối!"  

 

Bạch Vân Hi hét lên và quỳ xuống, con ngươi đảo vòng quanh một hồi xong, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên hung ác, trầm giọng nói: "Chuyện hôm nay đều là lỗi của vãn bối, là vãn bối dụ dỗ sư phụ đến gây phiền phức cho Lương Siêu!"  

 

“Bà muốn giết thì hãy nhằm vào tôi này, xin tha cho ân sư của tôi một mạng!”  

 

Vân Cơ ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ rằng Bạch Vân Hi sẽ làm như vậy.  

 

"Vân hi, con..."  

 

"Sư phụ, đừng nói gì nữa, cô Mộ trước đó nói đúng đó, Nhã nhi sư muội, cô ấy là do đệ tử hại chết! Cho nên không trách Lương Siêu được.”  

 

"Cho nên lần này đệ tử đáng chết, chết chưa hết tội, sau khi đệ tử chết, người nghìn vạn lần không nên trở lại trả thù..."  

 

Dưới tình huống như vậy mà đi nói chuyện này, Vân Cơ tự nhiên không tin, lại chỉ cho rằng anh ta tận tâm bảo vệ mình.  

 

Thân là sư phụ, lại hạ mình nhờ đồ đệ đứng ra bảo vệ mình, trong lòng nhất thời tràn ngập xấu hổ.  

 

"Cái gì cũng đừng nói nữa!"  

 

Vân Cơ nhìn Lê Uyển và nói, “Vân Cơ này chuyện gì mình làm tự mình chịu, nếu như tài nghệ không bằng người thì các hạ cứ việc lấy cái mạng này đi đi, đừng có làm khó đệ tử tôi!”  

 

Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Vân Hi buồn bực, nhưng không nói gì, Mục Khinh Tuyết bĩu môi khinh thường lẩm bẩm: "Đạo đức giả, bà đây nhổ vào!"  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất  

 

“Tình sư đồ của hai thầy trò các ông cũng thật sâu đâm.”  

 

“Tiểu Siêu, con muốn xử lý bọn hắn như thế nào, sư nương nghe con cả.”  

 

Lương Siêu hờ hững nhún vai, giờ phút này Bạch Vân Hi trong mắt hắn cũng chỉ là một con kiến, dù con kiến này đã mạo phạm hắn đôi chút, nhưng cũng không cần giẫm chết.  

 

Dù sao nhấc chân giết một con kiến như vậy cũng không phiền phức lắm.  

 

"Đệ tử đã giáo huấn qua anh ta rồi, sư phụ anh ta người cũng đã dạy dỗ xong, cho nên trực tiếp để cho bọn họ cút xa chút để đỡ chướng mắt là được rồi.”  

 

“Ừ, vậy cũng được.”  

 

Lê Uyển không phải là người so đo, vì vậy bà vui vẻ đáp lại và chạy đến chỗ hai thầy trò Vân Cơ, Bạch Vân Hi phất phất tay.  

 

“Đi đi nhanh lên trước khi tôi thay đồ ý. Cút nhanh."  

 

"Sư tôn, đi thôi!"  

 

Bạch Vân Hi vội vàng kéo Vân Cơ lên, rời đi vội vã như thể lòng bàn chân có dầu.  

 

Hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm thấy thế cũng rời đi sau y, nhưng chưa kịp bước thì bọn họ đã nghe thấy tiếng cười ha hả của Lương Siêu đằng sau lưng.  



“Tôi chỉ thả bọn họ đi chứ không bảo hai người đi nhé!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK