Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Từ 4 giờ chiều đến 9 giờ tối, trong suốt 5 tiếng Lương Siêu ở Kim Ngọc Đường, hắn chưa từng nghỉ ngơi một chút nào. Cũng may mà không có quá nhiều bệnh nhân cần phải dùng huyền khí để châm, hầu hết chỉ cần sử dụng 1 đơn thuốc là có thể giải quyết được.  

 

Mộ Khuynh Tuyết ở nhà biết hắn làm việc vất vả nên cô đặc biệt hầm món súp vịt và mang đến cho Lương Siêu.  

 

Cùng lúc đó.  

 

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, sau khi Trương Ngọc Đường vừa châm cứu cho một người đàn ông trung niên sắp gần đất xa trời, ông ta đang định rời đi thì bị người đàn ông trung niên túm lấy.  

 

“Ông Trương, chúng ta quen biết nhau đã lâu nên cũng được coi như là bạn bè đúng không?”  

 

“Vậy ông có thể nói thẳng cho tôi biết hiện tại ngài Vương còn lại bao nhiêu thời gian không?”  

 

Sắc mặt của Trương Ngọc Đường trầm xuống, suy nghĩ một chút thì nói thật: “Ngắn nhất là 1 tuần còn lâu nhất thì nửa tháng.”  

 

Nghe vậy, tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng Vương Mặc vẫn có chút sợ hãi.  

 

Sự sợ hãi đối với cái chết!  

 

Cứ nghĩ bản thân là ông ta trùm giải trí trong nước với số tài sản lên đến hơn chục tỷ, trước kia liều mạng làm việc còn chưa kịp hưởng thụ đã phải ra đi!  

 

Càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn bã.  

 

Có điều đúng lúc này, Trương Ngọc Đường chợt nảy ra ý nghĩ, đối mắt ông ta sáng lên và nói: “Nếu như có một người sẵn sàng giúp đỡ thì có lẽ tình trạng của Vương tổng sẽ được giải quyết.”  

 

Hả?  

 

Nghe vậy, Vương Mặc vô cùng kinh ngạc như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ông ta vội vàng hỏi: “Ông Trương, ông nói người đó là ai? Hiện tại đang ở đâu?”  

 

“Hai người trước đã xuất hiện một vị thiên tài trong ngành y, hiện tại người đó đang ở y quán của tôi.”  

 

“Vậy y thuật của người đó so với ngài ra sao?”  

 

“Ha ha, tôi không thể so với người đó được, giống như trăng sáng so với sao ấy, chênh lệch một trời một vực.”  

 

“Mới mấy ngày trước, tôi đã tận mắt chứng kiến rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nan y đều đã tốt hơn nhiều dưới bàn tay của hắn. Chỉ có 1 từ dùng để miêu tả y thuật của người này.”  

 

“Tuyệt!”  

 

Chỉ trong phút chốc, Vương Mặc cảm thất ngọn lửa trong lòng mình được thắp lại. Sau đó, dưới sự khẩn cầu của ông ta, Trương Ngọc Đường đã đưa ông ta tới Kim Ngọc Đường.  

 

Thấy ông ta định bỏ tiền ra chen hàng thì Trương Ngọc Đường vội ngăn lại: “Quy tắc của Lương thánh y rất nghiêm ngặt, nghiêm cấm chen hàng.”  

 

“Được được, tôi sẽ xếp hàng theo quy định.”  

 

Vương Mặc liên tục gật đầu, phải đợi khoảng 1 tiếng sau mới đến lượt ông ta. Trương Ngọc Đường trịnh trọng giới thiệu.  

 

“Tiểu Lương, vị này chính là chủ tịch của truyền thông Thiên Ngu, Vương Mặc.”  

 

“Ông ấy với tôi có chút giao tình nên làm phiền cậu hãy khám chữa kỹ lưỡng cho ông ấy.”  

 

Chủ tịch của truyền thông Thiên Ngu?  

 

Đó không phải là ba của Vương Tiểu Niên sao?  

 

Lương Siêu có chút kinh ngạc còn Mộ Khuynh Tuyết ở bên cạnh thì nheo mắt và cười lạnh một tiếng. Khi cô đang định lên tiếng đuổi khách thì bị hắn ngăn lại.  

 

Trông thấy vẻ mặt cung kính của Vương Mặc, hắn mời ông ta ngồi xuống rồi chẩn mạch.  

 

5 phút sau.  

 

Lương Siêu buông tay ra, Trương Ngọc Đường vội hỏi: “Tiểu Lương, sao rồi? Nếu như cậu ra tay thì ông ấy sống thêm được bao lâu nữa?”  

 

“Nếu như tôi ra tay thì ông ấy sẽ khỏi hẳn, không có vấn đề gì cả.”  

 

Lương Siêu lên tiếng.  

 

Nghe vậy, Vương Mặc mừng thầm trong lòng. Thế nhưng ông ta còn chưa kịp vui mừng quá 3 giây thì đã bị tạt một chậu nước lạnh.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK