Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Oanh!   

 

Một câu nói nhẹ nhàng lại như một quả bom ầm ầm nổ vang trong đầu Lương Siêu!  

 

Sau một khắc, hắn như trở lại biển lửa lúc trước, trở lại đoạn ký ức đầy máu và lửa, nước mắt và thù hận, đau đớn thê lương đến mức ăn sâu vào xương tuỷ...  

 

Cha mẹ và toàn bộ Lương gia mà Lương Nghiên vẫn luôn nhớ mong, bây giờ đã không còn tồn tại, chỉ có điều vì con bé được cha mẹ đưa ra ngoài trước khi Lương gia hủy diệt hai ngày nên đến nay còn chưa biết mà thôi.  

 

"Anh, anh ơi?" Thấy Lương Siêu mất tập trung, Lương Nghiên nhẹ nhàng lay lay hắn.  

 

"Chúng ta về Đế Kinh đi, Nghiên Nghiên nhớ nhà, càng nhớ cha mẹ..."  

 

"Haiz..." Lương Siêu hít sâu một hơi, cố đè nén đau khổ không ngừng tuôn ra trong lòng, lộ ra một nụ cười rất miễn cưỡng, khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của Lương Nghiên và nói: "Nghiên Nghiên ngoan, cha mẹ có rất nhiều chuyện phải xử lý, đã ra nước ngoài rồi."  

 

"A?"  

 

"Vậy khi nào cha mẹ trở về? Đã lâu rồi em không gặp họ..."  

 

"Chắc là... Nhanh thôi." Lương Siêu thuận miệng nói cho qua chuyện, lập tức ôm lấy Lương Nghiên vội vàng đổi chủ đề: "Cha mẹ không ở bên cạnh, còn không phải có anh rồi sao?"  

 

"Trước khi cha mẹ trở về, anh dẫn em đi khắp trong nước chơi cho đã một lần, ngày mai chúng ta xuất phát đến Thiên Hải, nơi đó thú vị lắm đấy."  

 

Dù sao con nít vẫn rất dễ dụ, rất nhanh Lương Nghiên đã bị chọc cho cười khanh khách không ngừng, nắm chặt cánh tay Lương Siêu.  

 

"Anh ơi, có anh ở bên cạnh thật tốt!"  

 

"Vậy anh sẽ luôn ở bên cạnh Nghiên Nghiên đúng không?"  

 

Lương Siêu chân thành gật đầu: "Ừ, đúng vậy!"  

 

"Nếu như Nghiên Nghiên nhà ta lớn lên lấy chồng còn không chê anh phiền, vậy anh sẽ luôn ở bên em cả đời."  

 

"Được!"  

 

"Nghiên Nghiên nhất định không bao giờ ngại anh phiền! Chúng ta móc ngoéo đi!"  

 

Lương Siêu rất phối hợp mà móc ngón tay với cô, giống như mấy năm trước vậy.  

 

"Móc ngoéo giao hẹn."  

 

"Một trăm năm, không cho phép nuốt lời, ai nuốt lời là con chó ghẻ!"  

 

Đêm khuya, bên ngoài biệt thự.  

 

Lương Siêu ngồi trên bậc thang, từ trước đến nay hắn không hút thuốc, nhưng lúc này lại châm một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, rít hơi này tới hơi kia, hi vọng có thể dùng cách này để giải toả buồn bực và thù hận trong lòng.  

 

"Cha, mẹ, lúc trước rốt cục là ai hại hai người?"  

 

"Đến cùng là ai diệt Lương gia chúng ta?"  

 

"Nhất định cha mẹ đã biết cái gì đó, bằng không cũng không tốn sức để Nghiên Nghiên ra khỏi Đế Kinh, làm nó mạo hiểm lưu lạc đầu đường trước vài ngày như vậy."  

 

"Nhưng nếu cha mẹ biết thì vì sao chưa từng đề cập với mình nửa câu?"  

 

Thì thầm vài tiếng, Lương Siêu lại móc ra một khối ngọc bội rồi ngắm nhìn, đây là thứ duy nhất mà cha mẹ giao cho hắn trước khi xảy ra chuyện.  



Mà sư phụ không chỉ một lần dặn dò hắn, nhất định phải giữ gìn khối ngọc bội này kỹ bên người, tuyệt không thể tuỳ tiện cho ai xem. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK