Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Nhưng nếu cậu gia nhập Võ Minh, những người đó dù sao cũng phải cân đo đong đếm, dù gì..."  

 

"Không thành vấn đề."  

 

Lương Siêu ngắt lời ông, nói: "Tôi không quen được người khác che chở, nếu có người muốn báo thù cho Từ Xuyên, cứ để bọn họ đến, tôi sẽ đợi."  

 

"Haizz..."  

 

Thấy Lương Siêu đã hạ quyết tâm, Sở Hạ không khỏi âm thầm thở dài.  

 

Mà đúng lúc đó vị trưởng phân bộ kia gọi điện thoại tới, Sở Hà nói vài câu, gật đầu rồi cúp điện thoại.  

 

"Lương Siêu, trưởng phân bộ chúng tôi muốn gặp cậu, không biết ngày mai cậu có thời gian không?"  

 

"Không rảnh cho lắm!”  

 

"Vậy ba ngày thì thế nào?"  

 

Thấy Lương Siêu còn do dự, Sở Diệu Y hai tay ôm eo, tức giận nói: "Này, anh hơi quá đáng rồi đó!”  

 

“Không phải chỉ gặp mặt thôi sao, nếu anh không nề mặt trưởng phân bộ và ông tôi thì cũng phải nể mặt tôi chứ? Tôi không có thể diện hay sao?  

 

Lương Siêu nghe vậy cười khổ, không thể không đồng ý.  

 

"Được, vậy ba ngày sau."  

 

Ngày hôm sau.  

 

Lương Siêu đến trước biệt thự của Liễu gia vào sáng sớm, Liễu Băng Khanh đã đợi sẵn bên ngoài biệt thự, cô ấy vẫn mặc váy công sở, trông lạnh lùng và có năng lực.  

 

Thấy Lương Siêu nhìn chằm chằm vào mình, Lưu Băng Khanh nâng mắt nhíu mày: "Đang nhìn cái gì đấy?"  

 

"Không có gì, chỉ là thấy hôm nay cô mặc bộ đồ này có chút không quá thích hợp. Cô không phải nên ăn mặc lộng lẫy hơn sao?"  

 

“Đồ điên.”  

 

Cô liếc mắt, ném cái chìa khóa cho Lương Diêu rồi rất tự nhiên ngồi ghế phụ.  

 

Quán cà phê Lam Sơn bên cạnh tập đoàn Thiên Đạt.  

 

Hai người họ vừa mới đến đây thì được một người phục vụ dẫn đến bàn số 8 trên lầu, sau khi bước vào, họ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang nhâm nhi cà phê với vẻ mặt hài lòng, một người đàn ông cao lớn đẹp trai trong bộ vest trắng quỳ dưới chân cô, khiến cô trông như một nữ hoàng.  

 

Giang Hồng, Bạch Hạo.  

 

Nhìn thấy hai người đã từng gây ra cho mình bao nhiêu đau đớn, Liễu Băng Khanh  mặc dù hết sức kiềm chế, nhưng hô hấp vẫn bắt đầu có chút hụt hơi.  

 

"Đừng khẩn trương như vậy, cô quên mất mình tới đây làm gì sao?"  

 

“Buông lỏng một chút”  

 

Lương Siêu khẽ cười nói, còn siết chặt tay cô giúp cô bình tĩnh lại, đồng thời kéo cô ấy ngồi xuống cùng nhau.  

 

Choang  

 

Giang Hồng rơi mạnh cốc cà phê lên bàn, sắc mặt an đột nhiên tối sầm lại, hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.  

 

Thấy vậy, Bạch Hạo lập tức tức giận nói: "Hôm qua chính anh là người đã xúc phạm vợ tôi qua điện thoại? Tôi cảm thấy anh thật sự ăn gan hùm rồi..."  



Lương Siêu dùng tay ném cốc cà phê lên mặt anh ta nhẹ giọng nói: "Hôm nay chúng tôi tới đây không phải nghe chó sủa." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK