Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mấy giây sau, cô ấy hít sâu một hơi rồi quay đầu lên lầu.  

 

Liễu Băng Loan thấy Lương Siêu còn ngơ ra thì vội vàng nhéo miếng thịt trên hông hắn một cái.  

 

"Anh rể, mau đuổi theo đi!"  

 

"Hiện tại chị em đang trong lúc yếu ớt nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để chị mở ra lòng ra với anh, thổ lộ hết tâm sự! Bỏ qua lần này thì không còn cơ hội đâu!"  

 

 

 

"Hả..." Lương Siêu gãi đầu một cái, nhất thời lại có chút do dự.  

 

Hắn cũng biết đây là thời cơ tốt nhất để thừa lúc vắng mà vào, nhưng hắn thật sự không muốn...  

 

Với dạng phụ nữ cực phẩm như Liễu Băng Khanh, nếu thật sự không cẩn thận đi vào trong lòng cô ấy thì muốn trở ra sẽ rất khó!  

 

"Trời ơi anh rể!"  

 

"Anh nhanh đi đi!"  

 

Liễu Băng Loan gấp đến độ dậm chân, lại đẩy Lương Siêu một cái.  

 

Ngay sau đó Liễu Huy Hoàng, Hồ Tuyết Liên, thậm chí cả Lương Nghiên cũng bắt đầu thúc giục, Lương Siêu thầm than một tiếng rồi đành đứng dậy lên lầu.  

 

Đi vào gian phòng của Liễu Băng Khanh, Lương Siêu vừa ngồi xuống liền lập tức giải thích: "Cái kia, tôi không cố ý nhìn trộm riêng tư của cô."  

 

"Chỉ muốn tìm nguyên nhân bệnh của cô, như vậy mới có thể giúp cô giải toả tâm sự, triệt để chữa trị cho cô."  

 

Sau đó hắn còn nói rất nhiều, thấy Liễu Băng Khanh vẫn mặt lạnh, thờ ơ, Lương Siêu không khỏi quyết tâm liều mạng, trực tiếp hỏi: "Bạch Hạo kia là bạn trai cũ của cô à?"  

 

Liễu Băng Khanh bỗng ngẩng đầu, mặt rất lạnh lẽo, oán giận nhìn chằm chằm Lương Siêu.  

 

"Cảnh cáo anh, đừng có nhắc người này trước mặt tôi nữa."  

 

"Hừ, nếu như cảnh cáo hữu dụng thì cô cũng không bị người ta hại thành bộ dạng như hiện tại."  

 

"Ai trong đời không đụng phải mấy tên đàn ông cặn bã? Vì một tên rác rưởi mà huỷ luôn hạnh phúc cả đời, thậm chí mất luôn cả mạng!"  

 

"Đáng hay sao!"  

 

"Con mẹ nó cô đã ngốc nhiều năm như vậy, còn muốn tiếp tục như thế sao!"  

 

Lương Siêu càng nói càng lớn, đến cuối cùng càng bắt đầu gân cổ lên mà mắng!  

 

Liễu Băng Khanh nghe mà sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn.  

 

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào dùng thái độ như vậy nói chuyện với mình.  

 

Mà hành động này cũng là Lương Siêu cố tình làm, muốn dùng một phương thức cực đoan để tiến hành kích động đảo ngược, khiến bản thân cô ấy mở lòng, chủ động buông xuống.  

 

Nhưng hắn cũng đang đánh cược, dù sao mức độ nguy hiểm khi làm như vậy cũng không nhỏ. Chẳng qua sau khi quan sát vẻ mặt Liễu Băng Khanh thì phán đoán sơ bộ là làm như vậy cũng hữu dụng!  

 

"Nếu như thế thì càng cực đoan hơn một chút đi."  

 

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn lập tức quay người hung ác dụi vào mắt, khi quay lại lần nữa thì hốc mắt đã đỏ ửng lên, bắt đầu rơi nước mắt khóc lóc.  

 

"Anh..." Liễu Băng Khanh cau mày lại, nhìn Lương Siêu một cách quái lạ: "Đàn ông con trai mà khóc cái gì?"  



"Sao tôi lại không thể khóc!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK