Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người đàn ông trung niên này chính là bố của anh ta, và cũng chính là người lèo lái tập đoàn Vương thị, Vương Hồng Ba.  

 

“Tiếu đại sư, vết thương của Thiên Hào sao rồi?”  

 

Chủ của võ quán Tiêu Bắc Nam đang ngồi bên cạnh giường. Sau khi kiểm tra vết thương ở cánh tay phải của Vương Thiên Hào một lúc, ông ta lắc đầu.  

 

“Kỹ thuật của người ra tay rất kỳ lạ. Trừ khi chính người đó thực hiện nối xương, nếu không cánh tay này của Thiên Hào coi như bỏ rồi.”  

 

“Cái gì!”  

 

“Nghiêm trọng vậy sao!”  

 

Vương Hồng Ba cực kỳ tức giận, ông ta lập tức ra lệnh cho người đi tìm kẻ ra tay trói lại trước.  

 

Nghe vậy, Tiêu Bắc Quang không khỏi hừ một tiếng, lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, đừng lãng phí thời gian.”  

 

“Thực lực của người ra tay rất lợi hại, chắc hẳn là một vị tông sư. E rằng, thuộc hạ dưới trướng của ông cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho người ta.”  

 

“Tông sư?”  

 

Vương Hồng Ba cau mày, nghiến răng nghiến lợi đầy vẻ căm hận.  

 

Hiện giờ tập đoàn Vương thị sắp lên sàn, ngày ăn mừng sắp tới rồi, vậy mà lúc này con trai ông ta lại bị phế một tay!  

 

“Đúng là xui xẻo!”  

 

Sau khi chửi thầm xong, Vương Hồng Ba bất đắc dĩ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”  

 

“Cũng đâu thể nào coi như chưa xảy ra chuyện gì rồi nén giận được?”  

 

Tiêu Bắc Quang vẫn im lặng. Ông ta cũng nghe nói đối phương là một người trẻ tuổi, thật ra kết thù với một tông sư trẻ tuổi cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.  

 

Thế nhưng khi Vương Hồng Ba vừa dứt lời, đã có mười mấy thanh niên mặc võ phục rộng rãi kích động xông vào.  

 

“Sư phụ, không thể bỏ qua như vậy được!”  

 

“Đúng vậy, Đại sư huynh là đệ tử yêu thích nhất của ngài. Xin ngài hãy đòi lại công bằng!”  

 

“Bây giờ chuyện này đã truyền khắp Trấn Giang, đã có không biết bao nhiêu thế lực võ đạo đang theo dõi chúng ta, thậm chí còn đang chờ xem trò cười của phân bộ Vũ Minh chúng ta nữa. Vì danh dự của võ quán, ngài không thể ngồi yên mặc kệ được!”  

 

“...”  

 

Mọi người cứ anh một lời, tôi một lời khiến cho sắc mặt của Tiêu Bắc Quang dần thay đổi. Cuối cùng, Vương Hồng Ba kích thêm hai câu nên không khỏi thở dài xua tay.  

 

“Thôi.”  

 

“Dù sao đi nữa, Thiên Hào cũng là đệ tử của tôi, vì vậy hãy xử lý chuyện này theo quy tắc của những Huyền Vũ giả với nhau đi.”  

 

“Mau đi chuẩn bị một bức chiến thư mời đối phương tới võ quán đánh một trận.”  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK