Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tam Hải còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lúc này một cuộc điện thoại truyền đến. Sau khi kết nối và nghe được đối phương nói vài câu xong vẻ mặt của ông ấy đột nhiên thay đổi."  

 

“Tiểu Lương à, phân bộ võ minh bên kia đột nhiên truyền tới tin tức nói rằng một số thành viên đã chết một cách kỳ lạ, tôi cần phải quay lại ngay lập tức để xử lý."  

 

Trước khi rời đi, Hạ Tam Hải vội vàng thuyết phục hắn vài lời, ông ấy nói:  

 

"Nhà họ Vương được xưng là ông vua không ngai vàng trong giới kinh doanh, thực lực tuyệt đối không yếu, bối cảnh còn có chút thần bí, tôi kiến nghị cậu dạy cho đối phương chút giáo huấn là được rồi, thật sự không cần làm chuyện quá tuyệt tình đâu.”  

 

“Ừ.”  

 

“Tôi cũng nghĩ như vậy."  

 

Lương Siêu cười đắc ý, nói đùa: "Tôi không phải sát nhân, không có khả năng diệt sạch toàn bộ Vương gia."  

 

“Cái này, haizz…”  

 

Ông ấy thở dài sau đó Hạ Tam Hải vội vã rời đi.  

 

Sau đó Lương Siêu lấy điện thoại di động ra, mở WeChat và cho mười tám người lão đại trong giới kia vào một nhóm rồi gửi một tin nhắn.  

 

Chỉ vài phút sau.  

 

Tinh tinh tinh!!!  

 

Từng mẩu tin Wechat trả lời hắn, cách giải quyết vấn đề của những ông tai to mặt lớn cũng rất nhất trí.  

 

“Ok, hiểu rồi!”  

 

"Tôi hiểu rồi, Lương thần y như Thiên Lôi, sai đâu tôi đánh đó.”  

 

“…”  

 

Ngay hôm sau.  

 

Câu lạc bộ Thiên Hồ.  

 

Đây là địa điểm tổ chức lễ niêm yết của tập đoàn Vương thị, giờ đây nó tràn ngập không khí vui mừng.  

 

Ngay khi Lương Siêu đến cổng của câu lạc bộ, Vương Thiên Hào nhìn thấy hắn, ngay lập tức hai mắt đỏ lên: "Lương Siêu!"  

 

"Mày còn dám ló mặt đến đây à! Mày!”  

 

Tiếng quát chói tai vang lên xong, mấy người bảo vệ trong nháy mắt vọt tới rồi bao vây quanh Lương Siêu.  

 

Lương Siêu quét mắt nhìn mấy người bảo vệ, không khỏi bật cười.  

 

Rõ ràng, mấy tên ngốc trước mặt này không biết chuyện gì đã xảy ra ở võ quán Lục Hợp ngày hôm qua.  

 

Ngay khi Vương Thiên Hào vừa hạ lệnh động thủ thì Vương Hồng Ba vừa bước ra ngoài.  

 

“Dừng lại."  

 

"Cha à, tên đó là Lương Siêu, người đã đánh phế một cánh tay của con!"  

 

"Câm miệng! Con không biết hôm nay là ngày gì sao?"  

 

“Làm chuyện ầm ầm lên như vậy thì người mất mặt cũng chỉ là Vương thị chúng ta thôi.”  

 

Vương Thiên Hào nhất thời nghẹn ứ không nói nên lời, chỉ có thể hận thù nhìn chằm chằm Lương Siêu, sau đó Vương Hồng Ba thờ ơ liếc nhìn Lương Siêu, nói: "Cậu nhóc, nể tình hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Vương chúng tôi, tôi có thể cho cho cậu một cơ hội."  

 

“Mau chữa khỏi cánh tay của con tôi, nếu vậy thì chuyện trước đó có thể xóa bỏ, Vương gia của tôi cũng sẽ không tính toán với cậu nữa.”  

 

Vương Thiên Hạo nghe vậy vẻ mặt không cam lòng, thầm nghĩ như vậy thật quá dễ dàng cho tên đó rồi!  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK