Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới bây giờ anh ta mới biết được, lần này rốt cuộc mình đá phải tấm sắt cứng rắn đến mức nào, trêu chọc người kinh khủng đến mức nào!  

 

Khi lui đến góc tường, không chỗ để lui nữa thì Lương Siêu cũng đi đến đài.  

 

Đón ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, toàn thân Vương Thiên Hào phát run, anh ta biết, lần này Lương Siêu nhất định sẽ hung ác hành hạ mình một trận!  

 

Tay cụt còn là nhẹ, nói không chừng còn trực tiếp chơi chết mình!  

 

Đã không dám nghĩ tiếp, Vương Thiên Hào sụp đổ mà hét lớn: "Đừng, đừng tới đây!"  

 

"Cha, cứu con với!"  

 

Lúc này trong lòng Vương Hồng Ba cũng rối bời, nhưng nhìn thấy Lương Siêu đã đi đến trước mặt con trai mình, nhìn thấy hắn sắp ra tay, ông ta vẫn vội vàng quát khẽ lên.  

 

"Lương Siêu, cậu đừng xúc động!"  

 

"Có chuyện gì cũng có thể thương lượng, ví dụ như 100 triệu tiền bồi thường trước đó cậu báo!"  

 

Lương Siêu cười ha ha, không buồn quay đầu nhìn Vương Hồng Ba lấy một cái.  

 

Hiện tại mới bàn tiền với mình à?  

 

Trễ rồi.  

 

Chát!  

 

Đột nhiên một bàn tay quất mạnh vào mặt Vương Thiên Hào, tát đến nửa gương mặt anh ta tróc da tróc thịt, còn phun ra một loạt răng nát...  

 

"Cảm giác tát em gái tôi lúc ấy rất vui vẻ phải không?"  

 

"Không, không phải!"  

 

"Lương Siêu tôi sai, tôi sai thật rồi! Anh tha..."  

 

Chát!  

 

Căn bản cũng không nghe anh ta biện minh, Lương Siêu trở tay lại táy một cái, cũng triệt để hủy đi nửa gương mặt còn lại, cả cha anh ta là Vương Hồng Ba, nếu không phải nhìn kỹ cũng không nhận ra đây là con trai mình.  

 

Chát chát chát!  

 

Chát chát...  

 

Sau khi liên tục tát mấy cái, hai bên mặt của Vương Thiên Hào đã hoàn toàn không còn tri giác, đồng thời còn choáng váng, đoán chừng đã bị chấn động não khá nặng.  

 

Đám người thấy Lương Siêu dừng tay, đều cho là hắn đã hả giận, việc này xem như chấm dứt, nhưng lại thấy hắn nắm lấy cổ áo Vương Thiên Hào, như xách gà con mà kéo đến chỗ cửa sổ.  

 

Vừa đi, hắn vừa nói: "Nếu không phải Hạ lão chạy đến kịp thời, có phải anh còn muốn chơi người phụ nữ của tôi không?"  

 

"Lúc ấy ức hiếp người phụ nữ của tôi, xé quần áo của cô ấy, khoái cảm đó rất thoải mái phải không?"  

 

"Không, không!"  

 

"Cứu mạng!"  

 

Vương Thiên Hào bị dọa đến lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu sốt ruột kêu to, đã đoán được Lương Siêu muốn làm gì.  

 

Là muốn ném mình ra khỏi cửa sổ!  

 

Đây là lầu bốn, lấy trạng thái bây giờ của mình, nếu thật sự bị ném ra thì khả năng cao là sẽ chết, kết quả may mắn nhất cũng là tàn tật cấp độ nặng!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK