Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Sở Diệu Y đang ra vẻ ngọt ngào đến phát ngấy thế kia, Liễu Băng Loan kinh ngạc xuýt chút nữa rớt cằm!  

 

Sở Diệu Y và cô ta đều là tứ đại hoa khôi của trường đại học Thiên Hải khóa này, vì vậy mặc dù có tính cách nóng nảy nhưng vẫn khá nhiều người theo đuổi, thế nhưng chưa từng thấy cô nhìn ai bằng một ánh mắt khác biệt cả. Ngay cả vị đội trưởng huyền thoại của câu lạc bộ Taekwondo cũng luôn gặp phải trở ngại trên đường tán tỉnh cô ấy. Nhưng bây giờ, cô ấy lại đang làm nũng với Lương Siêu sao?  

 

Bây giờ nhìn bộ dạng mặt dày bám víu không buông của cô ấy đúng là không khác gì mấy em gái bé bỏng vì theo đuổi thần tượng mà không tiếc lấy thân hiến dâng kia.  

 

Cuối cùng, Liễu Băng Loan không thể chịu đựng được nữa, và có chút ghen tuông lên sân khấu để kéo Sở Diệu Y và Lương Siêu ra.  

 

"Sở Diệu Y, Lương Siêu là anh rể của tôi! Làm sao cô có thể mặt dày bám víu với đàn ông của người khác như vậy chứ?”  

 

Sở Diệu Y bật cười: "Anh rể của cô á?"  

 

"Vậy làm sao trên đường tới đây tôi lại nghe nói rằng cô vừa hôn anh ấy chứ? Chậc chậc chậc chậc, cô cũng cởi mở thật đấy!”  

 

“Cô!”  

 

"Tôi lười nói chuyện với cô!”  

 

Sau đó Liễu Băng Loan lại kéo Lương Siêu xuống: “Nào, về nhà với tôi.”  

 

“Ờ.”  

 

“Chúng ta... hình như không quen nhau lắm nhỉ?”  

 

Sắc mặt Lưu Băng Loan tối sầm lại: “Tỷ tỷ ta ở nhà chờ anh trị bệnh. Anh phải chịu trách nhiệm về căn bệnh của cô ấy đến cùng, anh không thể nói mà không giữ lời đúng chứ?”  

 

Lý do này….  

 

Thôi đành vậy, miễn cưỡng đồng ý.  

 

“Vậy cô về trước đi, tôi đưa em gái tôi đến đây đi dạo một vòng, bệnh kia cũng không cần vội vàng làm gì.”  

 

"Đúng vậy, Lương Siêu, tôi sẽ là người dẫn đường cho anh."  

 

Nhìn thấy Sở Diệu Y dính người đến hắn, Liễu Băng Loan suy nghĩ một lúc rồi cũng đi theo, người đàn ông của chị gái mình thì phải thay chị coi chừng!  

 

Dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể để cho đối phương cơ hội!  

 

Vào khoảng ba giờ chiều, hai anh em Lương Siêu và Lương Nghiên cùng Liễu Băng Loan đến Sở gia, Vừa mới vào xửa Sở gia mọi người liền dùng ánh mắt kì quái nhìn Liễu Băng Loan, khiến cô ta không hiểu gì.  

 

"Con có hoa trên mặt sao?"  

 

"Mọi người nhìn con như vậy để làm gì?"  

 

Liễu Tường nhếch mép cười xấu xa nói: “Băng Loan, bạn của anh là nghiên cứu sinh trong trường đại học của em, anh nghe cậu ấy nói rằng hôm nay em hơi bị hót ở trường đó nha!”  

 

Mặt Liễu Băng Loan đỏ bừng “A!” một tiếng.  

 

Sau khi hét lên, cô ta che mặt lao lên lầu nhốt mình trong phòng, trong lòng gào thét.  

 

Về sau cơ hồ không thể gặp người được nữa rồi!  

 

Lúc này, Liễu Băng Khanh đi xuống nhìn thấy Lương Siêu, ánh mắt vẫn trong trẻo như băng.  

 

“Lên đây đi.”  

 

"Tôi ở trong phòng chờ anh."  

 

Vẻ mặt Lương Siêu ngượng ngùng, hai chị em này quả nhiên giống hệt nhau, cách xưng hô thôi cũng khiến người ta liên tưởng đến chuyện ngại ngùng kia rồi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK