Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đi qua vỗ vỗ bả vai ý bảo cậu ta ngồi xuống, sau đó lại nhìn về phía Thượng Quan Nguyệt.  

 

"Vậy còn em, em đến lớp vì cái gì? Cũng muốn quyết tâm học y thuật tốt, tương lai mang lại lợi ích cho những bệnh nhân có khó khăn sao?”  

 

"Phốc."  

 

Thượng Quan Nguyệt hừ một tiếng: "Tôi không nhàm chán như vậy."  

 

"Tôi đến đây chỉ đơn giản là để giết thời gian, thuận tiện cắt đuôi một số ruồi nhặng."  

 

"À."  

 

Lương Siêu hiểu rõ cười: "Xem ra trong lớp phú nhị đại này cũng không ít người theo đuổi em đâu nhỉ?"  

 

"Cũng tạm thôi."  

 

Thượng Quan Nguyệt không chút khiêm tốn, mắt cũng không ngẩng lên nói: "Cũng chỉ có năm, sáu người thôi, chỉ là không có ai làm tôi vừa ý cả, nhưng mà, thoạt nhìn anh còn đẹp hơn bọn họ một chút, nhưng đáng tiếc..."  

 

Thượng Quan Nguyệt giơ tay chỉ huyệt thái dương của mình: "Hình như, ở đây của anh có chút vấn đề."  

 

Dương Hạ lại nhíu nhíu mày với Thượng Quan Nguyệt, lập tức thay cô ta giải thích: "Thầy à, thầy đừng để ý, xưa nay Thượng Quan Nguyệt quen nói chuyện vậy rồi, không có ý gì xấu đâu.”  

 

"Không sao."  

 

Lương Siêu nhún vai lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, sau đó gõ gõ xuống bàn Thượng Quan Nguyệt.  

 

"Từ nay về sau, sợ là em không dễ trốn mấy con ruồi kia nữa đâu."  

 

Thượng Quan Nguyệt nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Lương Siêu.  

 

"Anh có ý gì."  

 

Lương Siêu không để ý tới cô nữa, nói với Dương Hạ: "Chắc là lớp các cậu cũng có nhóm WeChat hay nhóm chat linh tinh gì đi, hiện tại cậu thông báo cho bọn họ, lập tức đến lớp ngay bây giờ."  

 

Dương Hạ nghe vậy, không khỏi giật giật khóe miệng, mà Thượng Quan Nguyệt vẫn luôn giả trang cool ngầu lại càng nhất thời thất thố, trực tiếp phụt cười thành tiếng!  

 

"Dương Hạ, thấy tôi nói không sai chứ?"  

 

"Rõ ràng đầu óc hắn có bệnh rồi, còn xưng là giáo sư Đông y gì nữa, ngay cả bệnh của mình cũng không trị được, vô dụng!"  

 

Dương Hạ thở dài một hơi, nhất thời cũng có chút không nói nên lời.  

 

Mà cậu ta đã gửi tin nhắn thông báo gọi mọi người lên lớp ngay vào nhóm wechat của lớp, còn nói thêm giáo viên đã nổi giận, nhưng đã trôi qua mấy phút khắc đồng hồ cũng không có ai trả lời tin nhắn.  

 

Thêm một lúc nữa rốt cục cũng có vài người trả lời, nhưng mà nội dung câu trả lời lại không khác với đánh giá của Thượng Quan Nguyệt lắm.  

 

"Có bệnh à."  

 

"Ở đâu ra tên quỷ Đông y này nữa? Bảo anh ta cút đi đi!”  

 

"......"  

 

Sau khi nhìn Lương Siêu một chút, Dương Hạ buông điện thoại xuống: "Thầy à, bọn họ sẽ không đến đâu, ngài vẫn không cần quản bọn họ, chúng ta cứ tiếp tục lên lớp là được.”  

 

"A, vậy thì không được."  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK