Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lương Siêu ra vẻ vô tội: “Nếu như ngài không tin thì sau khi về nhà cứ cởi quần ra xem. Tôi đảm bảo ngài sẽ không còn nhìn thấy một búi trĩ nào, hơn nữa sau này nó sẽ không còn tái phát nữa. Nếu như còn tái phát thì ngài cứ tới tìm tôi, tôi hứa sẽ chữa trị miễn phí cho ngài.”  

 

“Cậu!”  

 

Diệp Cửu chưa từng cảm thấy nhục nhã như lúc này, đây quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng lớn đến mức khóe miệng ông ta bắt đầu co giật.  

 

Thấy vậy, quản gia vội nháy mắt với năm người đàn ông mặc âu phục cao lớn.  

 

“Mấy người còn ngơ ngác ở đó làm gì? Ngày thường Cửu gia nuôi các người không công hay sao? Mau đi đánh chết thằng nhóc kia đi!”  

 

“Ai dám động tay động chân?”  

 

“Chẳng lẽ các người cảm thấy mình lợi hại hơn Triệu Thiết Trụ sao? Có muốn thư giãn gân cốt chút không?”  

 

Ánh mắt của Lương Siêu đột nhiên trở nên lạnh lùng nhìn về phía mấy tên vệ sĩ ở phía sau. Mấy tên vệ sĩ lập tức cúi đầu, thậm chí còn chẳng dám ngẩng lên nhìn hắn…  

 

“Các người!”  

 

“Đúng là một đám phế vật!”  

 

Diệp Cửu tức đến mức quát to hai câu nhưng ông ta biết rằng hôm nay chắc chắn không có kết quả gì nên phất tay.  

 

“Mau cầm tiền rồi cút đi!”  

 

“Từ từ đã.”  

 

Lương Siêu dẫm lên thùng tiền với vẻ mặt vui vẻ.  

 

“Cửu gia, dù gì tôi cũng lãng phí công sức mất nửa ngày, dùng kỹ xảo truyền thừa từ tổ tiên mới diệt trừ tận gốc hai vấn đề của ngài, ngài cũng phải có gì đó chứ?”  

 

“Cậu có ý gì?”  

 

“Vậy mà ngài còn không hiểu sao?”  

 

“Tôi cần phải thu tiền, kể cả tiền ra tay chữa bệnh cho ngài.”  

 

Sau khi nghe xong, chưa nói đến Cửu gia cảm thấy thế nào, ngay cả quản gia cũng ôm ngực đau đớn!  

 

Chữa bệnh 1000 vạn?  

 

Đổi lấy một châm vào mông và ăn hai cái tát?  

 

Như vậy chẳng phải ngang nhiên cậy thế ức hiếp người hay sao!  

 

Diệp Cửu không nói lời nào quay đầu bước đi, không phải vì ông ta không quan tâm tới 1000 vạn kia mà là vì ông ta không muốn đứng đây dù chỉ 1 giây nữa là nhìn mặt Lương Siêu một lần nữa.  

 

Nếu không ông ta lo rằng bản thân mình sẽ tức tới mức hộc máu mà chết mất!  

 

Ngay khi rời khỏi biệt thự, Diệp Cửu gọi ngay cho Phùng Luân.  

 

“Alo, Phùng thiếu phải không?”  

 

“Về kế hoạch khiến cho thằng nhóc họ Lương kia chết không có chỗ chôn tối hôm qua, hiện tại tôi cảm thấy rất hứng thú. Cậu chờ tôi ở biệt thự đi.”  

 

“Tôi sẽ quay về ngay, chúng ta gặp mặt nhau một chút.”  

 

“Lúc này, tôi không chỉ muốn cậu ta chết không có chỗ chôn mà còn muốn băm thành trăm mảnh!”  

 

 

 

Nửa giờ sau, Lương Nghiên mơ mơ màng màng đi vào phòng khách, nhìn mười thùng tiền giấy đỏ kia rồi khẽ ồ lên một tiếng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK