Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Thế nhưng ông vẫn còn chưa được tính là đủ tư cách, quyền nào đánh ra cũng mềm nhũn như thế mà cũng tự xưng là Thiết Quyền?”  

 

Nói xong, Lương Siêu cười lắc đầu. Hắn không có hứng thú chơi đùa cùng với ông ta nên xoay người rời đi.  

 

Ánh mắt của Vương Ninh dường như có chút thay đổi như thể ông ta đã quên sự đau đớn trên cánh tay và tiêu hóa những lời mà Lương Siêu vừa nói.  

 

Cuối cùng, ông ta tựa hồ ý thức ra được gì đó, hai mắt sáng ngời và kêu lên đầy kích động.  

 

“Lương đại sư, xin dừng bước!”  

 

“Trước đó, tôi có mắt như mù nên đã đắc tội với ngài, mong Lương đại sư tha lỗi cho tôi!”  

 

“Xin, xin Lương đại sư hãy dạy cho tôi!”  

 

“Dạy ông?”  

 

Lương Siêu quay đầu cười với ông ta, giễu cợt nói: “Nếu như tôi dạy ông xong, lỡ như ông ra tay với tôi trong buổi hôn lễ của đồ đệ yêu quý của ông thì sao? Ông thấy tôi rảnh lắm hả?”  

 

“A?”  

 

Vương Ninh nhất thời không hiểu. Mãi đến khi Lương Siêu đã đi xa đến mức không thấy bóng dáng nữa thì ông ta mới phản ứng lại.  

 

Chuyện ầm ĩ xảy ra mất nửa ngày. Trước tiên, Giang Hồng gọi điện cho ông ta khóc lóc ỉ ôi nói rằng người đánh cô ta đến mức hỏng mặt chính là Lương Siêu!  

 

“Đứa nghịch đồ này!”  

 

“Người như Lương đại sư mà cũng dám đắc tội, lại còn muốn đặc biệt mời đến góp vui cho hôn lễ? Thiếu chút nữa đã biến thành tang lễ đến nơi rồi!”   

 

Ngày hôm sau.  

 

Sau khi dưỡng thương ở Giang Lăng một thời gian, cuối cùng hội trưởng của Thương hội Thiên Hải Khương Bách Đào đã bình phục. Việc đầu tiên mà ông ta làm khi trở về đó là bảo đứa con trai Khương Văn Hiên mở tiệc chiêu đãi Lương Siêu.  

 

Trên bàn cơm, Lương Nghiên sử dụng cả hai tay để ăn. Cái miệng nhỏ nhắn ăn liên tục không ngừng đầy vui vẻ còn Khương Văn Hiên và Lương Siêu vừa uống rượu vừa trò chuyện.  

 

“Lương thần y, vốn dĩ bố tôi cũng muốn tới nhưng tạm thời bên Thương hội đang có việc khẩn cấp nên với tư cách là hội trưởng, ông ấy không thể tới đây được. Xin thứ lỗi cho tôi vì buổi tiếp đãi chưa được chu đáo.”  

 

“Không sao đâu, đều là bạn bè với nhau cả mà, không cần phải khách sáo như vậy.”  

 

Nghe vậy, Khương Văn Hiên gãi đầu mỉm cười hỏi: “Lương thần y, trước đó tôi nghe Liễu Huy Hoàng nói cậu là con rể của ông ấy hả? Vậy hiện tại cậu đã kết hôn cùng với con gái của ông ấy chưa?”  

 

“Rốt cuộc cậu có quan hệ như thế nào với Liễu gia?”  

 

“Ặc, một người đàn ông như cậu sao lại nhiều chuyện như vậy?”  

 

Khương Văn Hiên cười gượng nói: “Thật ra tôi không phải là người nhiều chuyện đâu. Có điều 2 hôm trước, có một người phụ nữ điên đột nhiên tới Thương hội Thiên Hải. Cô ta chẳng nói chẳng rằng muốn chi 5 tỷ nhân dân tệ, muốn chúng tôi giúp cô ta tiêu diệt tập đoàn Thiên Đạt của Liễu gia.”  

 

“Haizz, không biết rốt cuộc người phụ nữ này gặp phải chuyện gì, hận Liễu gia tới mức nào. Bố của tôi vì chuyện này cho nên hôm nay mới phải mở cuộc họp.”  

 

Vừa nghe xong, Lương Siêu đã hiểu ra Giang Hồng đúng là không chịu buông tha.  

 

“Nói thật, đa số thành viên trong Thương hội đều động lòng với chuyện này vì dù sao đây cũng là chuyện tốt, một mũi tên trúng hai đích.”  



Nghe vậy, Lương Siêu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói đại khái về chuyện xảy ra giữa hắn và Giang Hồng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK