Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y - Lương Siêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tên điên này đúng là không chết không ngừng…  

 

Đúng là khiến cho người ta phải nhức đầu!  

 

Chỉ mong thằng nhãi kia nương tay không làm chết người.  

 

Chẳng mấy chốc, những trưởng lão có mặt ở đây cũng không chịu nổi. Với tính cách của Thẩm Động, nếu như thật sự bị đối phương giết chết thì đó chính là tổn thất to lớn đối với Vũ Minh.  

 

Ngay lúc mấy trưởng lão định ra tay, Lương Siêu đúng lúc dừng tay lại.  

 

Sau khi kiếm quang sấm sét biến mất, những đám mây đen trên bầu trời tản đi. Huyết rìu trong tay Thẩm Động rơi xuống, bản thân gã ta phun một ngụm máu, trước mắt dần tối sầm lại.  

 

Cuối cùng sau khi liếc nhìn Lương Siêu một lần, gã ta không chịu nổi nữa liền ngất đi…  

 

Trước khi gã ta ngất đi, gã ta nhớ tới một câu mà Lăng Vũ từng nói.  

 

Nếu như chọc vào phải người này thì rìu của gã ta cũng không phát điên nổi.  

 

Hiện tại nghĩ lại, câu này của Lăng trưởng lão rất chuẩn xác…  

 

“Phù…”  

 

Lương Siêu thở phào một hơi. Hai người Hạ Tử Yên và Khương Nhu cũng lập tức đi tới, trên mặt đầy sự quan tâm với hắn.  

 

“Lương Siêu, anh không sao chứ?”  

 

“Anh có bị thương chỗ nào không?”  

 

“Ặc, trông anh có giống như bị thương chỗ nào không?”  

 

Lương Siêu mỉm cười hỏi, sau đó hắn chuyển mắt sang Thẩm Nham đang bổ nhào về phía Thẩm Động.  

 

Thẩm Nham đón lấy ánh mắt của hắn, mặc dù trong lòng có chút oán hận nhưng vẫn không thể nhịn được mà run rẩy toàn thân khiến cho mọi người phá lên cười.  

 

“Đừng lo.”  

 

“Anh của cậu đã gánh chịu thay cậu rồi nên tôi sẽ không làm gì cậu nhưng sau này nên làm như thế này thì tôi hy vọng cậu biết rõ.”  

 

Sau khi nói xong, hắn từ chối lời mời ở lại của các trưởng lão và đưa Hạ Tử Yên đi với lý do hắn bị thương nặng.  

 

Khương Nhu đi trước dẫn đường thì thấy một thanh niên vạm vỡ với khẩu súng bạc đang dựa vào cổng chặn đường đi của Lương Siêu.  

 

Sau khi nhìn rõ đối phương, Khương Nhu ngây người nhìn chằm chằm, sau đó cười hỏi: “Chung Kình sư huynh? Không phải anh đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài sao?”  

 

Thanh niên ngẩng đầu cười nói với Khương Nhu: “Hoàn thành nhiệm vụ xong thì trở về là đương nhiên.”  

 

“Lăng trưởng lão có khỏe không?”  

 

“Ừm, ông ấy rất khỏe!”  

 

Khương Nhu vốn định nói rằng Lăng Siêu đã chữa trị cho Lăng Vũ nhưng Chung Kình chỉ “ồ” lên một tiếng, sau đó không cho cô cơ hội nói thêm nữa. Hắn ta nhìn sang Lương Siêu với ánh mắt sắc bén.  

 

“Vừa rồi khi nhìn thấy anh chiến một trận với Thẩm điên khiến cho tôi rất phấn khích.”  

 

Lương Siêu nhún vai cười nói: “Anh đứng chặn cửa thế nào chắc không chỉ đơn giản muốn khen tôi đâu nhỉ? Nếu đúng là như vậy thì anh thật rảnh rỗi.”  

 

“Nói thẳng ra đi, anh muốn gì?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK