Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu ngàn vạn lần đừng cho là thực lực của tôi rất là phế nha"

Ông ta không nhịn được mà bất đắc dĩ lên tiếng nói một câu, suy nghĩ này của Trần Bình, trong lòng ông ta biết rất rõ.

"Nếu như ông đã hiểu chuyện như vậy rồi, vậy bọn tôi cũng không cần phải nói thêm cái gì nữa. Tôi có thể giữ ông lại, nhưng tôi cũng có thể mang đến rất nhiều trợ giúp cho ông. Chẳng qua là nếu như ông muốn báo thù, có thể chờ cho sau khi thực lực của ông tăng lên rồi nói sau"

Trần Bình không phải là một người tính toán chi li, anh cảm thấy người bảo vệ thiên đạo này khá là lợi hại, nếu anh và đối phương làm bạn bè thì tất nhiên là không tệ rồi.

Người bảo vệ thiên đạo thật không ngờ Trần Bình vậy mà lại là một người tốt như vậy.

"Ông tên là gì vậy? Tiếp theo chúng ta coi như là hoàn toàn quen biết mọi người rồi, không cần phải tính toán chi li nữa đâu".

“Cậu có thể gọi tôi là Chiến Thiên Cơ. Nhiều năm như vậy rồi, tôi đã quên mất tên của mình luôn rồi. Nói thật, tôi cảm thấy tôi căn bản là không cần tên"

Nói tới đây, Trần Bình nhìn thấy ông ta cũng không nhịn được mà cười cười, trong ánh mắt anh hiện lên một tia chán nản.

Những năm gần đây tất cả mọi người đều gọi ông ta là người bảo vệ thiên đạo, trong lòng của mỗi người đều là vô cùng sùng bái bọn họ.

"Nếu ông đã không có tên, vậy tôi cũng sẽ không nhiều lời như vậy với ông nữa, sau này ông cứ đi theo tôi đi. Nếu ông đã là người ở nơi này rồi, không bằng ống dẫn tôi đi dạo lòng vòng nơi này một chút đi, tôi cũng muốn làm rõ ràng nơi này có bí mật gì. Trần Bình cười híp mắt mà nói với đối phương.

Nếu Chiến Thiên Cơ lợi hại như thế, vậy thì anh cũng không cần phải rối rắm nhiều như vậy. Có thể sử dụng đối phương làm một hướng dẫn viên du lịch miễn phí, vậy tất nhiên là tốt nhất rồi.

Sau khi nghe thấy lời này, Chiến Thiên Cơ cũng không nhịn được mà cười bất đắc dĩ.

"Dẫn cậu đi lòng vòng nơi này cũng không có gì to tát cả, chẳng qua là nơi này không hề có thứ gì cậu mong chờ đâu"

"Nghìn năm trước nơi này đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi, cho nên bây giờ chúng ta chỉ có thể nhìn thấy một phần di tích mà thôi."

Nói đến chỗ này, trên mặt ông ta cũng hiện lên một vẻ mặt ngóng trông. “Nếu như cậu có thực lực này, có thể giúp tôi khôi phục lại mấy địa phương này được không?" Nói tới đây, trên mặt ông ta lộ ra vẻ mặt cực kỳ chờ mong. "Nếu cậu có thể khôi phục lại nơi thiên đạo giao giới này, vậy thì tất cả ở đây đều thuộc về cậu hết rồi"

"Cậu yên tâm đi, một khi đã khôi phục lại, nơi này đối với cậu mà nói thì chỉ có lợi thôi, tuyệt đối sẽ không có chỗ hại nào đầu".

Nhìn thấy bộ dạng đối phương hứa hẹn son sắt như thể để lung lay mình, Trần Bình không nhịn được mà để lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Một khi đã như vậy, vậy thì tất nhiên là anh muốn thử một chút rồi.

"Không có gì vấn đề, tất nhiên là tôi có thể thử đi khôi phục tất cả những thứ này, chẳng qua là tôi cũng cần sự trợ giúp của ông. Làm sao để khôi phục lại mấy thứ này, trong lòng tôi cũng không rõ lắm."

Chiến Thiên Cơ không nghĩ tới thế mà Trần Bình lại thật sự đồng ý với yêu cầu của ông ta. Trên mặt ông ta lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ông ta lập tức nghiêm túc gật đầu.

"Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trợ giúp cho cậu khôi phục lại nơi này, đến lúc đó cậu trở thành chủ nhân của nơi này rồi thì cũng đừng quên tôi đó".

Chiến Thiên Cơ bảo vệ nơi thiên đạo giao giới lâu như vậy, tình cảm của ông ta đối với nơi này tất nhiên cũng không cần nhiều lời nữa.

Ông ta biết ông ta không có năng lực có thể khôi phục lại nơi thiên đạo giao giới, bây giờ có Trần Bình lại trợ giúp ông ta một lần nữa, tất nhiên là ông ta vô cùng hưng phấn.

Thỏ ở phía sau cũng không nhịn được mà thò cái đầu ra.

"Lão Đại anh xác định anh muốn khôi phục lại nơi này sao? Đây cũng không phải là nói giỡn đâu nha, muốn khôi phục lại nơi này quả thực là khó càng thêm khó"

"Anh cũng biết nơi thiên đạo giao giới là một địa phương như thế nào rồi đó, nếu như anh muốn khôi phục lại nơi này thì sẽ giống như là phải bỏ ra sự hy sinh rất lớn, cho dù là có thua hụt hết toàn bộ đám đan dược trân quý này, có thể còn không đủ đâu đó".

Thỏ hoàn toàn không biết Trần Bình có bao nhiêu đồ tốt, cho nên giờ này khắc này cậu ta vẫn còn đang rối rắm, cậu ta không muốn để Trần Bình đi giày vò chuyện này nữa.

Sau khi nghe thấy lời nói như thế, Trần Bình không nhịn được mà lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ. Nói thật anh cũng không nghĩ tới mình sẽ khôi phục được nơi này.

Dù sao thì có Tháp Thông Thiên âm thầm trợ giúp, thực lực của anh vẫn cực kỳ mạnh mẽ, anh biết rõ, tiếp theo đây anh có thể từ từ khôi phục lại nơi này.

"Cậu yên tâm đi, tôi vẫn có thể xử lý được việc này, ít nhất thì tôi cực kỳ tin tưởng vào năng lực của chính mình"

Trần Bình nhẹ nhàng vỗ đầu của Thỏ, anh chỉ sợ sau khi tên này xuất hiện thì sẽ bị Chiến Thiên Cơ trực tiếp tiêu diệt luôn thôi.

Chỉ có điều Chiến Thiên Cơ rất rõ ràng không phải là một người ghi thù, ông ta không hề để Thỏ ở trong lòng. Rất rõ ràng tên này chỉ là một động vật nhỏ mà thôi, ông ta không cần phải so đo với đối phương nhiều như vậy. Hai người đi liên tục không ngừng, rất nhanh bọn họ đều đã đi dạo hết cả nơi thiên đạo giao giới.

Anh không nghĩ tới vậy mà nơi này lại cũ nát như thế, hơn nữa khắp nơi đều là cánh tay bị gãy, vừa thấy thì biết trận chiến năm đó đã diễn ra cực kỳ kinh khủng.

"Lúc trước mấy người bảo vệ thiên đạo này như chúng tôi đều bị thua, cuối cùng chết thì chết bị thương thì bị thương, mỗi một người đều cực kỳ đáng thương. Tôi nhớ còn có một người bảo vệ thiên đạo, bây giờ bản thân đã bị trọng thương rồi, không biết ở nơi nào nữa.

Nói đến chỗ này, trong ánh mắt ông ta cũng hiện lên một tia chán nản.

Đúng lúc này, ông ta đột nhiên dường như nhớ tới điều gì đó, ông ta lấy ra một sợi dây chuyền từ trong lòng ra.

Mặt trên của sợi dây chuyền này có viết hai chữ thiên đạo.

“Lợi dụng chiếc vòng cổ này, tôi có thể tìm được tung tích của đối phương, nói không chừng tôi có thể tìm được nó về. Đến lúc đó nếu chúng ta có thể cùng nhau khôi phục lại nơi thiên đạo giao giới, vậy thì dễ dàng hơn nhiều rồi"

Nghĩ tới đây, ông ta lập tức cầm chiếc vòng cổ vứt về phía không trung.

Giây tiếp theo chiếc vòng cổ lập tức biến thành một màn hình lớn, không ngừng tỏa ánh sáng lấp lánh ở trước mặt mọi người, nhìn qua rất chói mắt.

Mặt trên có viết ba chữ. Đảo Thiên Không. Sau khi nhìn thấy ba chữ Đảo Thiên Không này, vẻ mặt của ông ta hơi khó coi. "Sao cậu ta lại đi về nơi đó?"

Thỏ ở một bên nhíu mày lại, cậu ta có chút khó hiểu mà nhìn Chiến Thiên Cơ.

"Người anh em kia của ông sao lại đi về phía đảo Thiên Không? Chẳng lẽ ông ta đã lưu lạc thành người phàm rồi sao?" Thỏ không hiểu lên tiếng. theo lý thuyết thì người bảo vệ thiên đạo cho dù thực lực có thụt lùi như thế nào đi nữa, thì cũng không thể biến thành người phàm được mới đúng.

Nhìn thấy hai người kia, ông một câu tôi một câu, trên mặt Trần Bình cũng hiện lên một tia nghi hoặc. "Rốt cuộc các người đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc thì Đảo Thiên Không này là thứ gì?" Trần Bình hơi tò mò hỏi, căn cứ theo như lời của bọn họ, Đảo Thiên Không này chắc là nơi mà người phàm sinh sống.

Chiến Thiên Cơ nhìn Trần Bình thật sâu, ông ta thu sợi dây chuyền lại rồi thở dài một hơi.

"Đảo Thiên Không là một nơi mà người phàm tụ tập, đám người phàm này đều bị nhốt ở bên trong, làm mấy công việc nặng nề, hơn nữa bọn họ còn bị người ta khống chế như nô lệ"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK