Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1960: Di tích đặc biệt

Sau khi nói ra những lời tàn nhẫn, Âu
Dương Khắc đã muốn mang người đi.

Nhưng Trần Bình làm sao có thể để hắn
làm theo ý mình, anh hét về phía những cường
giả đi ra từ tháp Thông Thiên kia:

“Đừng bỏ sót một kẻ nào, giết hết!"

Những lời của Trần Bình đối với các
cường giả đi ra từ trong tháp Thông Thiên này
mà nói, giống như thánh chỉ, bọn họ không thể
không nghe.

Kết quả là những cường giả kia đồng loạt
tung ra những chiêu thức mạnh nhất của

mình, và tấn công kẻ thù ở phía đối diện.

Những người mà Âu Dương Khắc mang
tất nhiên không thể ngồi chờ chết, họ cũng
dùng chiêu thức mạnh nhất của mình để
chồng trả.

Nhưng sự chênh lệch về thực lực chiêu
thức không thể bù đắp được, cùng với từng
đợt nổ ầm ầm, có rất nhiều cường giả bên Âu
Dương Khắc đã bị đánh tới mức trọng thương,
thậm chí còn có một vài người chết ngay tại
chỗ.

Âu Dương Khắc nhìn thấy cảnh này, hai
mắt trợn trừng, trong ngực cực kỳ tức giận.

Nhưng hăn không có cách nào, vì tình
huống trước mắt đã vượt quá khả năng kiểm
soát của hăn. Dù hắn rất muốn báo thù, nhưng

hắn không có năng lực đó.

Hăn chỉ có thể đưa những cường giả chín
sao còn sống này nhanh chóng rời đi.

Bất kể có thế nào, còn sống sót là được,
chí ít không thể chết hết ở đây. Nếu không sau
khi Âu Dương Khắc trở về hắn cũng không biết
nên đối mặt như thế nào với cha hản.

Bây giờ trận chiến đã kết thúc, Trân Bình
tung ra tháp Thông Thiên lần nữa, thu tất cả
những cường giả ở phía trước kia về.

Ở trận chiến này, nếu không có những
cường giả này trợ giúp, thì Trần Bình tuyệt đối
không thể đánh bại nhiêu cường giả như vậy.
Nếu chỉ có mình anh đối mặt với hơn mười vị
cường giả chín sao, một trăm phần trăm Trân
Bình sẽ chết ở chỗ này.

Trần Bình quay về chiến hạm, rồi phân phó
Thiên Thành:

“Đi thôi, chúng ta không thể ở lại chỗ này
nữa, nếu không đợi thêm chút thời gian nữa
thì những cường giả ở thủ đô hoàng thành
Bạch Hổ kia sẽ tới, lúc đó rất có thể chúng ta
sẽ thực sự không đi được.”

Thiên Thành nghe vậy, thì không chân chừ
nữa, thúc giục chiến hạm nhanh chóng đi về
phía xa với tốc độ nhanh nhất.

Trần Bình nghỉ ngơi một lúc, khôi phục
nguyên khí trong cơ thể được bảy, tám phần,
lúc này anh mới lấy tháp Thông Thiên ra, bắt
đầu điều chỉnh tốc độ tích tụ nguyên khí bên
trong tháp.

Dù sao trước đây anh đã đáp ứng với

người ta, không thể nói lời không giữ lấy lời.

Những người đó đều là quân bài chưa lật
của Trần Bình, nên đương nhiên anh không thể
để họ thất vọng về mình. Nếu không về sau
đến lúc phải chết, bọn họ quảng gánh mặc kệ
thì Trần Bình sẽ thảm thực sự.

Sau khi làm xong, Trần Bình lấy gương âm
dương ra, bắt đầu khôi phục nguyên khí trong
cơ thể.

Hai người Thiên Thành và Hạ Hàn Tuyết
lân đầu tiên nhìn thấy gương âm dương, nhìn
Trần Bình ngồi dưới đất hai chân xếp bằng,
trên tay anh còn cầm một cái khay, nhất thời
họ thấy hơi kỳ lạ.



Nhưng họ cũng không hỏi quá nhiều, nếu
chuyện này liên quan đến họ, Trần Bình nhất



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK