Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi chính là người được gọi là người bảo vệ thiên đạo của nơi này."

"Nói đến cũng buồn cười, tôi đường đường là một người bảo vệ thiên đạo vậy mà lại lưu lạc đến bước này, thật sự đúng là thảm hại"

Ông ta nhận lấy bình rượu trong tay Trần Bình, không nhịn được mà nở nụ cười bất đắc dĩ, ông ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày đáng thương như vậy.

Nói mãi nói mãi, ông ta nhắm hai mắt lại, dường như là đang nhớ lại chuyện xưa trong quá khứ.

Năm đó địa vị của người bảo vệ thiên đạo như bọn họ này cực kỳ phi phàm, hơn nữa nơi này cũng là một bộ dạng phồn thịnh quang vinh, mọi người đều hy vọng mình có thể trở thành một thành viên trong thiên đạo.

Nhưng sau này, đám yêu tinh đó không ngừng tổn hại nơi này, vì để có thể phá hoại mà không kiêng dè gì, thậm chí bọn chúng còn xâm nhập vào nơi thiên đạo giao giới.

Trần Bình vừa nghe đối phương nói những lời này vừa tưởng tượng tình huống lúc đó, tâm tình của anh cũng trở nên cực kỳ rối rắm.

Không nghĩ tới thế mà lúc trước bọn họ lại trải qua nhiều như vậy, thậm chí anh còn không dám tưởng tượng rốt cuộc đối phương là gặp phải cái gì, mới có thể rơi vào cảnh chật vật như thế.

"Lúc trước có mấy con đại yêu có thực lực rất mạnh mẽ đến địa bàn của tôi, bọn họ trực tiếp nhốt tôi lại nơi này, khiến cho tôi cả đời không thể nhúc nhích được. Nói thật tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới thế mà bọn họ lại có thể lợi hại như thế"

Nghe đối phương không ngừng nói với giọng chua xót, Trần Bình không nhịn được mà thở dài một hơi. Xem ra quả thật người này có hơi thảm, ông ta bị nhốt ở nơi này ít nhất là trên nghìn năm, hơn nữa không có bất kỳ người nào đến trợ giúp cho ông ta cả.

"Trước kia lúc cơ duyên xảo hợp thì đã có một đám người tới trợ giúp cho tôi, nhưng thực lực của bọn họ quả thật là còn kém một chút, căn bản không có cách nào có thể cởi bỏ được trói buộc của tôi. Cho nên đối với sự xuất hiện của cậu, tôi cảm thấy cực kỳ kinh ngạc"

"Cậu là người duy nhất trong mấy nghìn năm qua xuất hiện ở chỗ này của tôi, cho nên tôi cứ luôn cảm thấy cậu cực kỳ không bình thường"

"Huống chi cậu còn có thể cởi bỏ được trói buộc của tôi, sự thật chứng minh chắc chắn cậu là một nhân tài khó có được. Tôi đã không nhịn được mà muốn qua lại thân thiết với cậu rồi".

Trên mặt ông ta mang theo vẻ hưng phấn, hoàn toàn không hề cân nhắc đến các vấn đề khác. "Ông không nghĩ tới, có lẽ tôi cũng là một người xấu sao?" Trần Bình cứ cười híp mắt như vậy mà nhìn đối phương.

Anh có thể cảm nhận được thực lực của người kia đã thụt lùi đi rất nhiều rồi, có lẽ là bởi vì đã bị giam giữ quả lâu, cho nên bây giờ thoạt nhìn ông ta tựa như cũng không đáng sợ gì lắm.

"Cậu không thể là người xấu được, con người của tôi đã nghiên cứu về tướng mạo các thứ rồi, cậu tuyệt đối là một người không đơn giản. "Sở dĩ tôi nguyện ý dùng linh hồn ra thề với cậu, cũng chính là bởi vì tôi đã đoán trúng thân phận của cậu rồi".

Ông ta đột nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ thần bí, thoạt nhìn, dường như đã nhận định rằng thân phận của Trần Bình không đơn giản.

"Vậy ông nói thử xem xem tôi có thân phận thế nào, ngay cả chính tôi mà cũng không biết tôi là người nào nữa đây này".

Trần Bình mỉm cười, đối phương cũng nói về mình khá là thần bí đỏ, trên thực tế ông ta chỉ là một người bình thường mà thôi.

han."

"Thân phận cụ thể của cậu thì tôi nhìn không ra, nhưng tôi có thể phán đoán ra được cấu tuyệt đối là tiền đồ vô hạn.

Nhìn thấy bộ dạng cực kỳ hôi hám của người này, Trần Bình không nhịn được mà có suy nghĩ muốn trói ông ta lại một lần nữa.

Hai người bọn họ rất nhanh vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, kỹ thuật nấu nướng của Trần Bình rất không tệ, cũng đã được đối phương công nhân.

Mà ngay đúng lúc này, Thỏ thật cẩn thận thò cái đầu từ trong lòng anh ra, cậu ta có chút tò mò nhìn đối phương, cậu ta cũng không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Đúng rồi, ở chỗ tôi có một con sủng vật, nó cũng khá là tò mò về ông đấy".

Trần Bình trực tiếp xách Thỏ ra ngoài, anh muốn biết người này rốt cuộc là có mâu thuẫn gì với đối phương được.

Trong nháy mắt khi Thỏ bị xách ra ngoài, vẻ mặt của người bảo vệ thiên đạo lập tức thay đổi, ông ta hận không thể thể trực tiếp xử lý đối phương một trận luôn.

"Cái con thỏ chết tiệt này thật đúng là quá đáng" Người bảo vệ thiên đạo trực tiếp nhào tới, ông ta hận không thể trực tiếp ăn đứt con thỏ này luôn.

“Lúc trước tôi bị nhốt tại ở nơi này, mà con thỏ kia cũng đã đến đây, tôi cầu xin cậu ta giúp tôi, thế mà cậu ta lại. trực tiếp châm biếm tôi mấy câu"

"Thậm chí cậu ta còn đối với đầu của tôi." Nói đến chỗ này, ông ta cũng cảm thấy hơi đau đầu, không muốn tiếp tục nói những lời này ra nữa. Nghe được lời này, cuối cùng Trần Bình cũng biết vì sao đối phương lại hận như vậy.

Chắc chắn là đối phương đã bị bắt nhốt ở nơi này, ngay sau đó Thỏ lại chẳng biết xấu hổ đi cười nhạo người bảo vệ thiên đạo, thậm chí còn làm ra chuyện gì đó cực kỳ đáng giận với đỉnh đầu của người ta.

"Lúc trước tôi ít nhiều gì thì tôi cũng có chút thực lực, cho nên mới trực tiếp xử lý cậu ta luôn. Nếu đổi thành như bây giờ, tôi đoán chừng là cậu ta không sống được mấy ngày đầu".

Người bảo vệ thiên đạo, không nghĩ tới thế mà người này lại là thuộc hạ của Trần Bình, cho nên ông ta mạnh mẽ nuốt cục tức này xuống, không tiếp tục nói thêm cái gì nữa.

“Nể mặt cậu ta là thuộc hạ của cậu, tôi cũng sẽ không so đo cái gì nữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu với con thỏ này"

Thỏ cũng biết mình đã làm ra mấy chuyện cực kỳ quá đáng, cho nên cậu ta không dám biện giải cái gì, chỉ dám. yên lặng lựa chọn thỏa hiệp.

Nhìn thấy bộ dạng đối phương tức giận như thế, Trần Bình không nhịn được mà cười cười. Quả thật anh cảm thấy cái tên này hơi quá đáng.

Cho dù bây giờ đối phương có muốn trực tiếp ăn tươi nuốt sống con thỏ này luôn, anh cũng không có một chút ý kiến nào. Dù sao thì quả thật con thỏ này vô cùng đáng giận.

Hai người trò chuyện mãi thì cũng đã hiểu rõ đối phương rồi. Trần Bình rất rõ ràng, quả thật người kia cũng được xem là một người tốt.

"Chuyện đã đồng ý với cậu thì tôi chắc chắn sẽ làm được, điểm này thì cậu có thể yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời đầu"

"Hơn nữa tiếp theo đây tôi sẽ nghĩ biện pháp để đền bù lại toàn bộ mấy thứ đồ kia cho cậu."

Dù sao thì ông ta cũng đã từng thề, nhất định phải cho Trần Bình toàn bộ những thứ mà ông ta có được. Tất cả tài nguyên bây giờ của ông ta đều đã bị đảm đại yêu này cướp đi hết rồi, cho nên ông ta cũng không có cách nào đưa đồ cho Trần Bình được cả.

Chẳng qua ông ta cũng là một người rất lý trí, ông ta biết mình nên phải làm cái gì.

"Thời gian nghìn năm tiếp theo đây, tôi đều sẽ đi theo bên cạnh cậu làm thuộc hạ của cậu, bất luận có như thế nào, tôi cũng sẽ tuyệt đối không thể làm trái lại lời hứa của tôi được."

Sau khi nghe thấy những lời này, Trần Bình không nhịn được mà lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc. Anh không nghĩ tới đối phương vậy mà còn ngay thẳng như vậy.

Lần này anh có chút không biết phải làm sao. "Ông muốn đi theo tôi, có lẽ điều này hơi không thích hợp.

Trần Bình căn bản không biết rõ thực lực của đối phương, hơn nữa rất rõ ràng người này có rất nhiều kẻ địch, nếu thật sự cứ như vậy, vậy thì có thể còn có hơi không quá thỏa đáng.

"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không mang đến phiền phức gì cho cậu đầu, hơn nữa lúc cậu gặp phải phiền toái, tôi còn có thể trợ giúp cho cậu nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK