Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2017: Phá trận!

Thấy cảnh tượng này, Sư Chấn Thiên cũng cười.

"Đám người này ngu quá, không ngờ bọn họ lại rơi vào trong trận pháp!"

Đi theo Trần Bình lâu rồi đương nhiên anh ta cũng được mở mang kiến thức.

Nghe được hai chữ trận pháp, Trác Thiên Uy lập tức đề phòng, thứ này cũng không dễ phá.

Một khi lọt vào bên trong, vậy thì nhất định phải tốn một thời gian dài mới ra được.

"Phía trước có trận pháp, xem ra đây đúng là di tích thượng cổ.

Trác Thiên Uy ở bên cạnh yên lặng phân tích.

Những lời này của đối phương chỉ làm cho Trần Bình cảm thấy đau đầu.

"Tôi nói này đại ca, anh đừng ngu xuẩn vậy chứ."

Trần Bình không nhịn được lên tiếng.

"Xem ra trận pháp này rất kém, đám người kia sắp phá xong rồi."

Đối với người bình thường mà nói, trận pháp này ngược lại rất ly kỳ, đối với Trần Bình thì chỉ cần nhẹ nhàng quét dọn một chút liền có thể nhìn thấy bản chất của trận pháp.

Ngay vào lúc Trác Thiên Uy đang sốt ruột, Trần Bình lập tức dễ như trở bàn tay phá tan trận pháp.

GO Động tác của anh nhìn như tùy tiện nhưng lại có thể trực tiếp cứu người trong biển lửa.

Đám người bị vây trong trận pháp lập tức khôi phục vẻ bình thường, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình là như thế nào.

Thực lực của đám người này coi như không tệ, nhưng bây giờ bị vây ở trận pháp nên cái gì cũng không làm được.

Vốn nhiều người đã có chút tuyệt vọng, nhưng vào thời khắc tuyệt vọng, lại cảm nhận được trận pháp thả lỏng, cho nên không ngừng nỗ lực lại.

"Mẹ nó, cuối cùng trận pháp bị phá rồi, ông đây còn tưởng đồ gì khó nhằn chứ!"

"Trận pháp này cũng có chút huyền diệu đấy, từ đầu đã cảm thấy di tích thượng cổ này kỳ quái rồi, tiếp theo chúng ta phải cẩn thận hơn!"

Đám người bàn tán sôi nổi, dường như vô cùng kiêng dè cái trận pháp này.

Trần Bình ở bên cạnh yên lặng thở dài, đám người này đúng là không có đầu óc. - Lúc đầu cho rằng bọn họ sẽ rất thông minh khi phát hiện mình được cứu, kết quả không ngờ hơn nửa số người đều tưởng là do chính họ phá vỡ trận pháp.

Thấy dáng vẻ cuồng vọng tự đại của bọn họ như thế, Trần Bình cũng cảm thấy có chút cạn lời, nhưng mà anh cũng không lên tiếng mà dẫn theo người của mình đi sâu vào trong cổ mộ.

- Những người bị vây trong trận pháp đương nhiên cũng biết bọn họ đã lãng phí không ít thời gian, cho nên bây giờ cũng không tiếp tục ở lại chỗ này xoắn xuýt, mà nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này, đám người Trương Thành Băng đã đi rất xa, vừa mới vào thì qua một đường hầm dài, lúc đầu anh ta tưởng là sẽ có tình huống quỷ dị gì xảy ra, kết quả sự thật lại không phải như thế.

Thận trọng đi qua con đường hầm này, anh ta mới phát hiện nơi này cũng không có bất kỳ cơ quan gì, nhìn qua vô cùng an toàn.

"Chúng ta đã lãng phí không ít thời gian ở đường hầm này rồi, tiếp theo gặp phải cái gì cứ trực tiếp lên là được, đừng ở chỗ này thêm nữa."

Trương Thành Băng có chút bất mãn nói.

Anh ta bỏ ra nhiều tiền thuê vài nhân vật lợi hại đến hộ tống mình, vậy mà bọn họ còn không phát hiện ra nổi liêu đường hầm này có nguy hiểm gì không, đúng là có chút vô tích sự.

"Nói thế có vẻ sai rồi, nguy hiểm rất có thể đi phía sau, chúng ta nhất định phải đề phòng hai tự trên hai tư, thuyền chay cẩn thận đi được vận năm, nếu như chúng ta." - Lúc đội trường của nhiệm vụ lần này cất lời khuyên bảo, lại bị Trương Thành Băng cắt ngang.



"Tôi tốn nhiều tiền mời các người đến chính vì dốc sức liều mạng, chẳng lẽ còn để cho các người ở đây nhàn nhã đánh đấm như ở thôn dã à?"

"Rõ ràng ở cửa không có bất kỳ nguy hiểm gì, mà sau khi tiến vào, chúng ta cũng đi mấy canh giờ rồi, đều không có gặp được tình huống xấu nào cả!"





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK