Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2763: Gặp lại thanh niên

Đối phương cảm ơn mình là rất bình thường, Trần Bình cũng không cúi đầu, chỉ yên lặng mỉm cười nhìn đối phương, anh cũng không phải là người thích giả làm đại lão, chẳng qua chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này thú vị.

"Không ngờ chúng ta sẽ lại gặp lại nhau lần nữa, đúng là quá tốt rồi, không biết tôi có thể tâm sự với anh không."

Thanh niên cảm giác như thấy được hi vọng, cực kỳ kích động nhìn chằm chằm Trần Bình, trong mắt anh ta còn mang theo chút chờ mong, rất muốn nói chuyện một phen với Trần Bình.

Nghe vậy đương nhiên Trần Bình không có từ chối anh ta, nhìn dáng vẻ của người trẻ tuổi này như gặp vấn đề gì nan giải lắm, bằng không cũng không có khả năng đi lung tung trong Hoàng thành thế này. Đối phương có thể tới được cửa nhà mình, cũng đủ chứng minh là có duyên.

"Cậu vào ngồi chút đi"

Trần Bình lập tức dẫn đối phương vào trong định viện, lúc này một đám người đang thẩm phán Loan Xuyên Sa, Trần Bình lập tức quay người đi.

Nghe Trần Bình nói, thanh niên vội vàng đi theo, lúc đi qua viện tử, anh ta cũng nhìn thấy Loạn Xuyên Sa đang quỳ trên đất, chật vật vô cùng.

Anh ta nằm mơ cũng không ngờ, Loạn Xuyên Sa lại xuất hiện ở nơi này.

Là đại thần trong triều, đương nhiều anh ta cũng nhận ra thân phận của Loạn Xuyên Sa, người cao cao tại thượng như này mà lại chật vật ở trong phủ của Trần Bình, đúng là không thể tin nổi.

Thanh niên dụi mắt một cái, anh ta còn tưởng mình hoa mắt.

Loan Xuyên Sa thấy thanh niên, trong mắt lập tức lộ ra hi vọng sống sót, lão còn tưởng có người tới cứu mình, cho nên lộn nhào bò về phía đối phương.

"Lăng Vân Tiêu, Lăng Vân Tiêu, cậu mau cứu tôi, nể tình chúng ta cùng làm quan, cậu mau dẫn tôi đi, đừng để tôi ở lại đây chịu hành hạ nữa!".

Lúc này, Loan Xuyên Sa trông nhếch nhác vô cùng, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu Lăng Vân Tiêu.

Biểu cảm của thanh niên được gọi là Lăng Vân Tiêu này cũng trở nên xấu hổ, anh ta không ngờ đối phương lại đột nhiên nhắc tới mình.

"Ây, tôi không quen ông ta, chúng tôi cùng làm quan những bình thường cũng không nói chuyện mấy câu..."

Lăng Vân Tiêu lo lắng mình bị hiểu lầm, cho nên vội vàng giải thích với mọi người, chỉ sợ bọn họ cho là mình và Loạn Xuyên Sa là cùng một bọn, đến lúc đó anh ta vừa xổng con gà lại mất nắm thóc.

Lần này anh ta tới để lấy lòng Trần Bình, nếu không cẩn thận đắc tội Trần Bình vậy thì sẽ thua thiệt lớn.

Nghe được những lời này, mấy người Sự Chấn Thiên cũng không nhịn được cười.

"Ông đừng có mà ở đây là cá giãy chết nữa, người ta đã nói không quen thì hôm nay cho dù ông có gào rách cổ cũng không có ai tới cứu ông đầu, sai lầm mà ông phạm phải thì phải tự mình chịu trách nhiệm trả giá."

Hoa Vân Doanh cười mỉa mai một tiếng, sau khi trải qua việc bị người ta trói đi, Hoa Vân Doanh cũng không còn là một cô bé ngốc nữa.

Mặc dù vẫn còn là một cô gái nhỏ lương thiện và ngây thơ, nhưng khi đối xử với kẻ thù của mình thì không còn nhẹ nhàng như lúc trước nữa. Lăng Vân Tiêu nhìn thấy Loạn Xuyên Sa, trong lòng thật ra vẫn có chút tò mò.

Anh ta không hiểu vì sao Loạn Xuyên Sa biến mất nhiều năm như vậy lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn già nua thế kia.

Nếu không phải do trí nhớ mình tốt, cộng thêm đối phương liên tục xác nhận thì đúng là anh ta không nhận ra Loạn Xuyên Sa.

Lăng Vân Tiêu nhanh chóng theo Trần Bình vào đình viện rồi ngồi xuống, Trần Bình yên lặng rót một bình trà, ra hiệu cho đối phương nếm thử.

"Có phải cậu rất tò mò chuyện của Loạn Xuyên Sa không?" Trần Bình cười tủm tỉm lên tiếng hỏi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong. Anh cảm thấy cái tên Lăng Vân Tiêu này rất thú vị. Lăng Vân Tiêu không kiêng dè nâng chén trà lên, lúng túng nhấm một ngụm.

"Nếu nói không tò mò thì đúng là giả, cái tên Loan Xuyên Sa này biến mất một thời gian rồi, thế mà lại xuất hiện trong phủ anh, hơn nữa còn chật vật như vậy, đương nhiên là tôi sẽ tò mò".

Nói đến đây, Lăng Vân Tiêu lại yên lặng nhấm một ngụm nữa.

Thấy được động tác của đối phương, Trần Bình cũng biết Lăng Vân Tiêu là một người tương đối lương thiện.

Lúc này, Lăng Vân Tiêu không có nghĩ nhiều như vậy, cả người anh ta đều muốn nổ rồi. Lăng Vân Tiêu có nằm mơ cũng không ngờ bình trà mình uống lại ẩn chưa nguyên khí.

Anh ta cứ bưng chén linh trà này, có chút không buông tay được, một ngụm lại một ngụm, liên tiếp uống vào.

Nhưng dù sao chén trà cũng chỉ nhỏ xíu, uống hai ba ngụm đã thấy đáy. Nhìn thấy chén trà rỗng tuếch, Lăng Vân Tiêu chỉ cảm thấy rất là khó chịu. "Muốn uống thì tự rót trà" Trần Bình cũng không khách sáo, tự mình rót một chén. Chút trà này đối với bọn họ cũng chỉ nước giải khát bình thường thôi.

Hoa Vân Doanh cười mỉa mai một tiếng, sau khi trải qua việc bị người ta trói đi, Hoa Vân Doanh cũng không còn là một cô bé ngốc nữa.

Mặc dù vẫn còn là một cô gái nhỏ lương thiện và ngây thơ, nhưng khi đối xử với kẻ thù của mình thì không còn nhẹ nhàng như lúc trước nữa. Lăng Vân Tiêu nhìn thấy Loạn Xuyên Sa, trong lòng thật ra vẫn có chút tò mò.

Anh ta không hiểu vì sao Loạn Xuyên Sa biến mất nhiều năm như vậy lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn già nua thế kia.

Nếu không phải do trí nhớ mình tốt, cộng thêm đối phương liên tục xác nhận thì đúng là anh ta không nhận ra Loạn Xuyên Sa.

Lăng Vân Tiêu nhanh chóng theo Trần Bình vào đình viện rồi ngồi xuống, Trần Bình yên lặng rót một bình trà, ra hiệu cho đối phương nếm thử.

"Có phải cậu rất tò mò chuyện của Loạn Xuyên Sa không?" Trần Bình cười tủm tỉm lên tiếng hỏi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong. Anh cảm thấy cái tên Lăng Vân Tiêu này rất thú vị. Lăng Vân Tiêu không kiêng dè nâng chén trà lên, lúng túng nhấm một ngụm.

"Nếu nói không tò mò thì đúng là giả, cái tên Loan Xuyên Sa này biến mất một thời gian rồi, thế mà lại xuất hiện trong phủ anh, hơn nữa còn chật vật như vậy, đương nhiên là tôi sẽ tò mò".

Nói đến đây, Lăng Vân Tiêu lại yên lặng nhấm một ngụm nữa.

Thấy được động tác của đối phương, Trần Bình cũng biết Lăng Vân Tiêu là một người tương đối lương thiện.

Lúc này, Lăng Vân Tiêu không có nghĩ nhiều như vậy, cả người anh ta đều muốn nổ rồi. Lăng Vân Tiêu có nằm mơ cũng không ngờ bình trà mình uống lại ẩn chưa nguyên khí.

Anh ta cứ bưng chén linh trà này, có chút không buông tay được, một ngụm lại một ngụm, liên tiếp uống vào.

Nhưng dù sao chén trà cũng chỉ nhỏ xíu, uống hai ba ngụm đã thấy đáy. Nhìn thấy chén trà rỗng tuếch, Lăng Vân Tiêu chỉ cảm thấy rất là khó chịu. "Muốn uống thì tự rót trà" Trần Bình cũng không khách sáo, tự mình rót một chén. Chút trà này đối với bọn họ cũng chỉ nước giải khát bình thường thôi.

Lăng Vân Tiêu có chút cẩn trọng rót cho mình một ly, ngay sau đó vẻ mặt tràn đầy chờ mong nhìn Trần Bình.

"Tên tôi là Lăng Vân Tiêu, bây giờ cũng coi như là một thống lĩnh tương đối được trọng dụng, trong triều người ta đều gọi tôi là thống lĩnh nhỏ"

Uống một ngụm trà xong, Lăng Vân Tiêu cũng nhanh chóng nói ra thân phận của mình, anh ta biết Trần Bình sẽ không cảm thấy hứng thú gì với thân phận này của anh ta, nhưng theo phép lịch sự thì nhất định vẫn phải nói.



Trần Bình yên lặng gật đầu, từ lúc nhìn thấy Lăng Vân Tiêu, anh liền đoán được thân phận của đối phương, quả nhiên, đối phương thật sự là một thống lĩnh.

"Nhưng mà gần đây tôi bị kẻ gian làm hại, trong triều ít nhiều cũng có chút khó khăn, cho nên tôi vẫn luôn muốn từ bỏ con đường triều chính, đi con đường khác!".

Mặc dù Lăng Vân Tiêu nói chuyện này rất hời hợt, nhưng Trần Bình cũng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của đối phương, rõ ràng Lăng Vân Tiêu đang gặp phải một chuyện cực kỳ khó giải quyết.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hẳn là anh ta bị người nào đó tận lực nhắm vào.

"Cậu không cần lo nghĩ, xe tới trước núi ắt có đường, chắc chắn chuyện của cậu sẽ có cách giải quyết"

Trần Bình tùy tiện an ủi một câu, anh đoán được chuyện này có liên quan tới ai.

Người đang làm mưa làm gió trong thành nhất định là cái cậu cả nhà họ Lâm kia, đúng là bản lĩnh có mấy phần, có thể rung chuyển được không ít người.

"Đều là do cái tên họ Lâm kia, nếu không phải anh ta nghĩ đủ cách vu oan hãm hại chúng tôi, chúng tôi làm thống lĩnh cũng không bị lừa thảm như vậy!".

"Với cả anh ta không chỉ nhằm vào mình tôi, mấy đại thần trung nghĩa trong triều cũng đều bị nhằm vào toàn bộ, nếu tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng xong đời!"

Thấy dáng vẻ nóng nảy của Lăng Vân Tiêu, Trần Bình cũng hiểu rõ, mình tuyệt đối không nhìn nhầm người này.

"Cho nên, bây giờ cậu muốn giải quyết tên họ Lâm kia đúng không?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK