Lại về nhà. Chân tê mỏi, đầu ngập tràn không khí trong lành, miệng cảm giác như tờ báo lót lồng chim, nhưng óc bừng bừng vì caffeine.
Ông truy cập vào trang báo của thành phố và tìm kiếm vài bài báo về vụ thảm sát ở City Center. Thứ ông muốn tìm không có trong bài đầu tiên, được đăng với dòng tít giật gân ngày 11 tháng Tư năm 2009, hoặc bài dài hơn trong số báo Chủ nhật, ngày 12 tháng Tư. Nó xuất hiện trong tờ báo ngày thứ Hai: một bức ảnh chụp vô lăng của chiếc xe chết chóc bị bỏ lại. Dòng chú thích đầy căm phẫn: HẮN NGHĨ ĐÂY LÀ TRÒ VUI. Ở giữa vòng vô lăng, dán đè lên biểu tượng Mercedes, là một hình mặt cười màu vàng. Loại mang kính đen và cười nhe răng.
Cảnh sát đã rất tức giận khi thấy bức ảnh đó, vì các thanh tra phụ trách vụ án - Hodges và Huntley - đã yêu cầu giới truyền thông không đăng hình biểu tượng mặt cười. Tay tổng biên tập, Hodges còn nhớ, đã nhũn nhặn xin lỗi. Do truyền đạt sai ý, hắn nói. Sẽ không lặp lại nữa. Hứa đấy. Danh dự của Hướng đạo sinh.
“Sai cái cục cứt ấy,” ông nhớ Pete đã nổi đóa. “Chúng có được bức ảnh đó thì khác gì có mấy liều steroid bơm kích cho số lượng ấn bản èo uột, thế là chúng dùng béng luôn thôi.”
Hodges phóng to bức ảnh trong bài báo cho đến khi khuôn mặt vàng nhăn nhó lấp đầy màn hình máy tính. Dấu ấn của quỷ, ông thầm nghĩ, phong cách thế kỷ hai mốt.
Lần này số điện thoại mà ông bấm quay số nhanh không phải bộ phận lễ tân sở cảnh sát mà là số di động của Pete. Tay cộng sự cũ của ông bắt máy sau hồi chuông thứ hai. “Ôi chà, ông bạn già. Cuộc sống về hưu đối xử với anh sao rồi?” Nghe giọng anh ta có vẻ vui thực sự, và điều đó khiến Hodges mỉm cười. Nó cũng khiến ông cảm thấy áy náy, nhưng ý nghĩ rút lui chưa lúc nào hiện lên trong tâm trí ông.
“Tôi ổn,” ông nói, “nhưng tôi nhớ bộ mặt béo phị cao huyết áp của cậu.”
“Đương nhiên rồi. Và chúng ta đã chiến thắng ở Iraq.”
“Thề có Chúa, Pete. Hay là chúng ta ăn trưa và ôn chuyện tí nhỉ? Cậu chọn chỗ đi còn tôi mời.”
“Nghe được đấy, nhưng hôm nay tôi ăn rồi. Hay là ngày mai?”
“Lịch của tôi kín lắm, Obama sắp đến xin lời khuyên của tôi về ngân sách, nhưng tôi nghĩ tôi có thể sắp xếp lại vài thứ. Ưu tiên cho cậu chứ.”
“Anh đi mà tự sướng đi, Kermit.”
“Để cậu làm có phải tốt hơn không?”
Trò đùa cợt là một giai điệu cũ với những ca từ đơn giản.
“Hay là quán DEMASIO’S nhỉ? Trước anh vẫn thích chỗ đó mà.”
“DEMASIO’S ổn đấy. Trưa nhé?”
“Được đấy.”
“Và cậu chắc là cậu có thời gian cho một mụ điếm già như tôi đấy chứ?”
“Billy, anh thậm chí không cần phải hỏi mà. Muốn tôi đưa Isabelle đến cùng chứ?”
Ông không muốn, nhưng vẫn nói, “Nếu cậu muốn.”
Chút thần giao cách cảm ngày xưa chắc hẳn vẫn đang còn tác dụng, vì sau một thoáng ngập ngừng Pete nói, “Có lẽ lần này chúng ta chỉ làm một bữa tiệc toàn cánh đàn ông thôi nhỉ.”
“Sao cũng được,” Hodges nói, thở phào nhẹ nhõm. “Mong gặp cậu.”
“Tôi cũng thế. Rất vui được nghe giọng anh, Billy.”
Hodges ngắt máy và nhìn khuôn mặt cười phô răng thêm một lúc. Nó phủ kín màn hình máy tính của ông.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK