Ý nghĩ ban đầu của Holly là rốt cuộc Jerome có thể đi trước, bởi vì người đàn ông hói đầu, đeo kính trên xe lăn thậm chí còn không hề - ít nhất là ngay lúc này - nhìn lên sân khấu. Hắn đang ngoảnh đầu sang nhìn chằm chằm ai đó ở khu giữa, và như cô thấy thì đâu như thằng chó đẻ khốn nạn ấy còn đang giở cái trò bẩn thỉu đó ra với người kia. Nhưng đã quá muộn để đổi chỗ cho Jerome, dù cậu mới là người có súng. Gã đàn ông đang để tay bên dưới bức ảnh lồng khung đặt trong lòng và cô bàng hoàng sợ rằng điều đó có nghĩa hắn đã sẵn sàng ra tay. Nếu thế thì chỉ còn vài giây mà thôi.
Ít nhất hắn đang ở trên lối đi, cô nghĩ.
Cô không có kế hoạch gì, phạm vi lên kế hoạch của Holly thường không vượt quá việc chuẩn bị đồ ăn vặt gì để đi kèm với bộ phận buổi tối, nhưng ít nhất một lần này tâm trí khốn khổ của cô lại rất minh mẫn, và khi cô áp sát kẻ mà họ đang lùng kiếm, những lời bật ra khỏi miệng cô có vẻ như hoàn toàn chính xác. Chính xác đến thần thánh. Cô phải cúi xuống và hét lên để được nghe thấy giữa tràng nhạc nện giục giã, ầm ầm của ban nhạc và tiếng gào rú rồ dại của đám khán giả con gái.
“Mike? Mike Sturdevant, phải mày đấy không?”
Brady giật bắn mình quay người lại, rời mắt khỏi Barbara Robinson, và trong lúc đó, Holly vung thẳng cánh chiếc tất buộc túm mà Bill Hodges đã đưa cho cô - cái Happy Slapper của ông - với sức mạnh ngùn ngụt adrenaline. Nó bay thành một đường cong ngắn chằn chặn và kết nối với cái đầu trọc của Brady ở ngay phía trên thái dương. Cô không nghe thấy tiếng động nó tạo ra giữa mớ âm thanh hỗn độn của ban nhạc và người hâm mộ, nhưng cô nhìn thấy một mảng sọ bằng kích thước một tách trà nhỏ thụt vào. Hai tay hắn bắn tung lên, bàn tay giấu bên dưới hất bức ảnh của Frankie xuống sàn, làm mặt kính vỡ vụn. Mắt hắn như thể đang nhìn thẳng vào cô, chỉ có điều lúc này chúng đang trợn ngược lên trong hốc mắt nên chỉ còn nhìn thấy nửa bên dưới của con ngươi lộ ra.
Bên cạnh Brady, cô bé với đôi chân que đang tròn mắt nhìn Holly, choáng váng. Cả Barbara Robinson cũng vậy. Không ai khác để ý cả. Họ đang đứng bật dậy, vỗ tay và lắc lư hát theo.
“I WANT TO LOVE YOU MY WAY… WE’LL DRIVE THE BEACHSIDE HIGHWAY…”
Miệng Brady đang đớp đớp mở ra khép lại như một con cá vừa bị giật ở dưới sông lên.
“IT’S GONNA BE A NEW DAY… I’LL GIVE YOU KISSES ON THE MIDWAY!”
Jerome đặt một tay lên vai Holly và hét lên để được nghe thấy. “Cô Holly! Hắn có gì dưới áo vậy?”
Cô nghe thấy cậu - cậu ở gần đến nỗi cô cảm thấy hơi thở của cậu phả vào má cô từng lời một - nhưng nó giống như sóng radio vọng về lúc đêm muộn, của một tay DJ hay mục sư rao giảng Phúc âm nào đó ở đầu kia đất nước.
“Đây là một món quà nhỏ của Jibba-Jibba, Mike ạ,” cô nói, và nện hắn nhát nữa vào đúng chỗ đấy, chỉ là thậm chí còn mạnh hơn, đẩy cái mảnh vỡ vào sọ hắn sâu hơn nữa. Lớp da ỏng rách toạc và máu túa ra, đầu tiên là từng giọt rồi thành dòng, chảy tràn xuống cổ để nhuộm phần trên chiếc áo Round Here của hắn thành một màu tím thẫm. Lần này đầu Brady ngoẹo hẳn sang vai phải và hắn bắt đầu co giật và đạp đạp chân. Cô nghĩ, Giống một con chó đang mơ đuổi theo lũ thỏ.
Trước khi Holly kịp nện cho hắn phát nữa - và cô thực sự thực sự muốn - Jerome đã túm lấy cô và xoay người cô lại. “Hắn ngất rồi, cô Holly! Hắn ngất rồi! Cô đang làm gì vậy?”
“Trị liệu,” cô nói, và rồi tất cả sức mạnh trôi tuột khỏi chân cô. Cô ngồi thụp xuống lối đi. Những ngón tay cô buông lỏng khỏi đầu buộc túm của cái Happy Slapper, và thả rơi nó xuống cạnh một bên giày.
Trên sân khấu, ban nhạc vẫn chơi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK