Mục lục
[Dịch] Tên Sát Nhân Mercedes
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này là Jerome ngồi sau tay lái và Hodges ngồi sau. Chiếc Mercedes của Olivia Trelawney chầm chậm tăng tốc, nhưng một khi động cơ mười hai xi lanh đã vào guồng, nó vọt đi như một quả tên lửa… và khi cuộc sống của mẹ và em gái mình đang bị đe dọa, Jerome lái xe đúng như một quả tên lửa, đánh võng từ làn này sang làn khác bất chấp những hồi còi phản đối của những xe khác. Hodges đoán họ có thể có mặt ở MAC sau hai mươi phút. Đấy là nếu thằng bé không tông vào đâu.

“Gọi cho tay an ninh đi!” Holly nói từ ghế lái phụ. “Gọi anh ta, gọi anh ta, gọi anh tay.”

Vừa lấy chiếc Nokia ra khỏi túi áo khoác, Hodges vừa hướng dẫn Jerome đi theo đường tránh thành phố.

“Đừng có ngồi sau chỉ đạo cháu,” Jerome nói. “Hãy cứ gọi đi. Và khẩn trương lên.”

Nhưng khi ông cố truy cập vào bộ nhớ điện thoại, thì cái Nokia chết giẫm lại phọt ra một tiếng kêu yếu ớt rồi chết lịm. Lần cuối cùng ông sạc pin cho nó là khi nào nhỉ? Hodges không nhớ nổi. Ông cũng không nhớ số của bộ phận an ninh. Lẽ ra ông phải ghi nó ra sổ, thay vì dựa dẫm vào cái điện thoại.

Quỷ tha ma bắt công nghệ đi, ông nghĩ… nhưng kỳ thực thì là lỗi của ai chứ?

“Holly. Bấm số 555-1900 rồi đưa điện thoại của cô cho tôi. Điện thoại của tôi hết pin rồi.” 1900 là số của sở. Ông có thể lấy lại số của Windom từ Marlo lần nữa.

“Được rồi, mã vùng ở đây là bao nhiêu nhỉ? Điện thoại của tôi đang…”

Cô ngừng bặt vì Jerome ngoặt qua một chiếc xe thùng và lái thẳng vào một chiếc SUV ở làn khác, nháy đèn pha và gào tướng, “Tránh đường!” Chiếc SUV rẽ tránh và Jerome lao chiếc Mercedes vọt qua sát sạt chỉ cách một làn sơn.

“… ở mã vùng Cincinnati,” Holly nói nốt câu. Giọng cô lạnh băng như một chiếc kem Popsicle.

Hodges, vừa nghĩ bụng ông có thể uống vài viên thuốc của cô, vừa nhắc lại mã vùng. Cô bấm số và chìa điện thoại cho ông qua băng ghế.

“Sở cảnh sát đây, tôi có thể chuyển cuộc gọi của ông đến bộ phận nào đây?”

“Tôi cần nói chuyện với Marlo Everett ở Phòng Hồ sơ, ngay lập tức.”

“Tôi xin lỗi, thưa ngài, nhưng tôi thấy bà Everett ra về cách đây nửa tiếng rồi.”

“Cô có số di động của cô ấy không?”

“Thưa ngài, tôi không được phép cung cấp thông tin đó…”

Ông không hề mong muốn tham gia vào một cuộc tranh cãi tốn thời gian mà chắc chắn chẳng mang lại kết quả gì, và bấm kết thúc cuộc gọi đúng lúc Jerome ngoặt xe vào đường tránh thành phố, với tốc độ 60 dặm/giờ. “Sao lại trùng trình thế bác Bill? Tại sao bác lại không…”

“Câm mồm và lái xe đi, Jerome,” Holly nói. “Ông Hodges đang làm những gì tốt nhất có thể.”

Sự thật là, cô ấy không muốn liên lạc với ai, Hodges nghĩ. Vì đúng ra phải là bọn ta và chỉ bọn ta thôi. Một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong đầu ông, rằng Holly đang dùng đến quyền năng tinh thần kỳ lạ nào đó để bảo đảm rằng chuyện này thuộc về họ và chỉ họ mà thôi. Và có lẽ thế thật. Căn cứ vào cách Jerome lái xe, họ sẽ ở MAC trước khi Hodges có thể liên lạc với bất kỳ ai có thẩm quyền.

Một phần lạnh lùng trong tâm trí ông đang nghĩ rằng như thế có lẽ là tốt nhất. Vì cho dù Hodges có liên lạc được với ai đi nữa, Larry Windom vẫn là người phụ trách tại Mingo, và Hodges không tin anh ta. Thiên lôi vẫn luôn là một tay đấm đá một mẫu người băm bổ, và Hodges nghi ngờ việc anh ta đã thay đổi.

Dù vậy, ông vẫn phải thử.

Ông trả lại điện thoại lại cho Holly và nói, “Tôi không nghĩ ra cách xử lý chuyện khốn kiếp này. Hãy gọi cho Tổng đài Hỗ trợ và…”

“Thử gọi lại cho em gái cháu đã,” Jerome nói, và đọc nhanh số điện thoại.

Holly bấm số của Barbara, ngón tay cái của cô chuyển động nhanh đến nỗi nhìn chỉ thấy nhoay nhoáy. Nghe máy. “Thư thoại.”

Jerome rủa và lái xe nhanh hơn. Hodges chỉ có thể hy vọng là có một thiên thần đang ngự trên vai cậu.

“Barbara!”, Holly rống lên. Lúc này cô không còn ấp úng gì nữa. “Cháu và bất kể ai đi cùng cháu hãy cuốn xéo ra khỏi chỗ đó ngay lập tức! Càng sớm càng tốt! Không chậm trễ!” Cô tắt máy. “Giờ thì sao đây? Ông vừa nói Tổng đài Hỗ trợ à?”

“Ừ. Hãy hỏi lấy số của Phòng An ninh MAC, quay số và đưa điện thoại cho tôi. Jerome, đi theo Lối ra 4A.”

“3B mới đến MAC mà.”

“Đấy là nếu cháu vào cửa trước. Chúng ta sẽ vào từ phía sau.”

32

◄○►
Lần này là Jerome ngồi sau tay lái và Hodges ngồi sau. Chiếc Mercedes của Olivia Trelawney chầm chậm tăng tốc, nhưng một khi động cơ mười hai xi lanh đã vào guồng, nó vọt đi như một quả tên lửa… và khi cuộc sống của mẹ và em gái mình đang bị đe dọa, Jerome lái xe đúng như một quả tên lửa, đánh võng từ làn này sang làn khác bất chấp những hồi còi phản đối của những xe khác. Hodges đoán họ có thể có mặt ở MAC sau hai mươi phút. Đấy là nếu thằng bé không tông vào đâu.

“Gọi cho tay an ninh đi!” Holly nói từ ghế lái phụ. “Gọi anh ta, gọi anh ta, gọi anh tay.”

Vừa lấy chiếc Nokia ra khỏi túi áo khoác, Hodges vừa hướng dẫn Jerome đi theo đường tránh thành phố.

“Đừng có ngồi sau chỉ đạo cháu,” Jerome nói. “Hãy cứ gọi đi. Và khẩn trương lên.”

Nhưng khi ông cố truy cập vào bộ nhớ điện thoại, thì cái Nokia chết giẫm lại phọt ra một tiếng kêu yếu ớt rồi chết lịm. Lần cuối cùng ông sạc pin cho nó là khi nào nhỉ? Hodges không nhớ nổi. Ông cũng không nhớ số của bộ phận an ninh. Lẽ ra ông phải ghi nó ra sổ, thay vì dựa dẫm vào cái điện thoại.

Quỷ tha ma bắt công nghệ đi, ông nghĩ… nhưng kỳ thực thì là lỗi của ai chứ?

“Holly. Bấm số 555-1900 rồi đưa điện thoại của cô cho tôi. Điện thoại của tôi hết pin rồi.” 1900 là số của sở. Ông có thể lấy lại số của Windom từ Marlo lần nữa.

“Được rồi, mã vùng ở đây là bao nhiêu nhỉ? Điện thoại của tôi đang…”

Cô ngừng bặt vì Jerome ngoặt qua một chiếc xe thùng và lái thẳng vào một chiếc SUV ở làn khác, nháy đèn pha và gào tướng, “Tránh đường!” Chiếc SUV rẽ tránh và Jerome lao chiếc Mercedes vọt qua sát sạt chỉ cách một làn sơn.

“… ở mã vùng Cincinnati,” Holly nói nốt câu. Giọng cô lạnh băng như một chiếc kem Popsicle.

Hodges, vừa nghĩ bụng ông có thể uống vài viên thuốc của cô, vừa nhắc lại mã vùng. Cô bấm số và chìa điện thoại cho ông qua băng ghế.

“Sở cảnh sát đây, tôi có thể chuyển cuộc gọi của ông đến bộ phận nào đây?”

“Tôi cần nói chuyện với Marlo Everett ở Phòng Hồ sơ, ngay lập tức.”

“Tôi xin lỗi, thưa ngài, nhưng tôi thấy bà Everett ra về cách đây nửa tiếng rồi.”

“Cô có số di động của cô ấy không?”

“Thưa ngài, tôi không được phép cung cấp thông tin đó…”

Ông không hề mong muốn tham gia vào một cuộc tranh cãi tốn thời gian mà chắc chắn chẳng mang lại kết quả gì, và bấm kết thúc cuộc gọi đúng lúc Jerome ngoặt xe vào đường tránh thành phố, với tốc độ 60 dặm/giờ. “Sao lại trùng trình thế bác Bill? Tại sao bác lại không…”

“Câm mồm và lái xe đi, Jerome,” Holly nói. “Ông Hodges đang làm những gì tốt nhất có thể.”

Sự thật là, cô ấy không muốn liên lạc với ai, Hodges nghĩ. Vì đúng ra phải là bọn ta và chỉ bọn ta thôi. Một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong đầu ông, rằng Holly đang dùng đến quyền năng tinh thần kỳ lạ nào đó để bảo đảm rằng chuyện này thuộc về họ và chỉ họ mà thôi. Và có lẽ thế thật. Căn cứ vào cách Jerome lái xe, họ sẽ ở MAC trước khi Hodges có thể liên lạc với bất kỳ ai có thẩm quyền.

Một phần lạnh lùng trong tâm trí ông đang nghĩ rằng như thế có lẽ là tốt nhất. Vì cho dù Hodges có liên lạc được với ai đi nữa, Larry Windom vẫn là người phụ trách tại Mingo, và Hodges không tin anh ta. Thiên lôi vẫn luôn là một tay đấm đá một mẫu người băm bổ, và Hodges nghi ngờ việc anh ta đã thay đổi.

Dù vậy, ông vẫn phải thử.

Ông trả lại điện thoại lại cho Holly và nói, “Tôi không nghĩ ra cách xử lý chuyện khốn kiếp này. Hãy gọi cho Tổng đài Hỗ trợ và…”

“Thử gọi lại cho em gái cháu đã,” Jerome nói, và đọc nhanh số điện thoại.

Holly bấm số của Barbara, ngón tay cái của cô chuyển động nhanh đến nỗi nhìn chỉ thấy nhoay nhoáy. Nghe máy. “Thư thoại.”

Jerome rủa và lái xe nhanh hơn. Hodges chỉ có thể hy vọng là có một thiên thần đang ngự trên vai cậu.

“Barbara!”, Holly rống lên. Lúc này cô không còn ấp úng gì nữa. “Cháu và bất kể ai đi cùng cháu hãy cuốn xéo ra khỏi chỗ đó ngay lập tức! Càng sớm càng tốt! Không chậm trễ!” Cô tắt máy. “Giờ thì sao đây? Ông vừa nói Tổng đài Hỗ trợ à?”

“Ừ. Hãy hỏi lấy số của Phòng An ninh MAC, quay số và đưa điện thoại cho tôi. Jerome, đi theo Lối ra 4A.”

“3B mới đến MAC mà.”

“Đấy là nếu cháu vào cửa trước. Chúng ta sẽ vào từ phía sau.”

“Bác Bill, nếu mẹ và em gái cháu bị làm sao…”

“Sẽ không đâu. Đi đường 4A.” Cuộc nói chuyện Holly với Tổng đài Hỗ trợ đã kéo dài quá lâu. “Holly, làm gì mà lâu thế?”

“Không có đường điện thoại trực tiếp đến Phòng An ninh.” Cô bấm một số mới, nghe, rồi chuyển máy cho ông. “Ông phải gọi qua số tổng đài chung thôi.”

Ông áp chiếc iphone của Holly vào tai chặt đến đau điếng. Điện thoại đổ chuông. Và đổ chuông. Rồi đổ chuông thêm một hồi nữa.

Khi họ đi qua Lối ra 2A và 2B, Hodges đã có thể nhìn thấy MAC. Nó được thắp sáng như một cái hộp nhạc, bãi đỗ là cả một biển toàn xe hơi. Cuối cùng cuộc gọi của ông cũng được trả lời nhưng trước khi ông kịp nói một lời nào, một cô nàng robot bắt đầu giảng bài cho ông nghe. Nó làm việc đó một cách chậm rãi và cẩn thận, như thể đang nói với một người coi tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai, và chưa nắm vững ngôn ngữ này.

“Xin chào, và cảm ơn bạn đã gọi cho Tổ hợp Nghệ thuật và Văn hóa Trung Tây, nơi chúng tôi làm cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn và tất cả mọi thứ đều có thể.”

Hodges lắng nghe, chiếc điện thoại của Holly miết chặt vào tai mình trong khi mồ hôi chảy xuống má và cổ ông. Bây giờ là bảy giờ sáu phút. Tên khốn kiếp đó sẽ không ra tay trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, ông tự nhủ (thực ra là ông đang cầu nguyện), và các buổi diễn nhạc rock bao giờ cũng bắt đầu muộn.

“Hãy nhớ,” cô nàng robot ngọt ngào nói, chúng tôi trông cậy vào sự ủng hộ của bạn, và vé xem cả mùa cho Dàn nhạc Giao hưởng Thành phố và xem các vở kịch của Playhouse Series mùa thu này hiện đang có bán. Bạn sẽ không chỉ tiết kiệm được năm mươi phần trăm…

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Jerome quát lên khi họ đi qua 3A và 3B. Tấm biển tiếp theo ghi LỐI RA RA 4A ĐẠI LỘ SPICER 1/2 DẶM. Jerome đã lẳng cho Holly điện thoại của mình và cô đang cố liên lạc, đầu tiên là với Tanya, rồi lại đến Barbara, mà không có kết quả gì.

“Bác đang nghe một đoạn quảng cáo khốn nạn được ghi âm sẵn,” Hodges nói. Ông lại xoa khoảng hõm trên vai. Cơn đau giống như một chiếc răng sâu. “Rẽ trái ở cuối đường dốc. Bác nghĩ cháu sẽ cần rẽ phải ở trên một khối phố nữa. Có thể là hai. Dù sao thì cũng ở cạnh quán McDonald’s.” Dù chiếc Mercedes lúc này đang chạy với tốc độ tám mươi dặm một giờ, âm thanh của động cơ vẫn chưa lớn hơn một tiếng ậm ừ ngái ngủ.

“Nếu chúng ta nghe thấy một tiếng nổ, cháu sẽ phát điên mất,” Jerome nói ra sự thật hiển nhiên.

“Cứ lái xe đi,” Holly nói. Một điếu Winston chưa châm day qua day lại giữa hai hàm răng cô. “Nếu cháu không tông vào đâu chúng ta sẽ ổn thôi.” Cô quay lại với số điện thoại của Tanya. “Chúng ta sẽ tóm được hắn. Chúng ta sẽ tóm được hắn tóm hắn tóm hắn.”

Jerome vụt liếc sang nhìn cô. “Holly, cô điên rồi.”

“Cứ lái đi,” cô nhắc lại.

“Bạn cũng có thể dùng thẻ MAC của mình để được giảm giá 10% tại các nhà hàng sang trọng được lựa chọn và các cơ sở bán lẻ trong khu vực,” cô nàng robot tiếp tục cung cấp thông tin cho Hodges.

Rồi, rốt cuộc cô ta cũng bắt tay vào công việc chính.

Hiện tại ở văn phòng không có ai để nhận cuộc gọi của bạn. Nếu bạn biết số lẻ của bộ phận bạn muốn liên lạc, bạn có thể bấm nó bất kỳ lúc nào. Nếu không, xin vui lòng lắng nghe, vì các số máy lẻ của chúng tôi đã thay đổi. Để gọi cho Văn phòng Kịch Avery Johns, bấm số 10. Để gọi Phòng vé Belinda Dean, bấm số 11. Để gọi Dàn nhạc Giao hưởng Thành phố…”

Ôi lạy Chúa, Hodges nghĩ, đó là cả một cuốn catalog Sears chết tiệt. Và lại còn theo thứ tự bảng chữ cái.

Chiếc Mercedes chúi mũi xuống và ngoặt ngang khi Jerome rẽ vào Lối ra 4A và lao thẳng xuống đường dốc ngoằn ngoèo. Đang là đèn đỏ ở cuối đường. “Holly. Đường phía bên cô thế nào?”

Cô kiểm tra trong khi điện thoại vẫn áp bên tai. “Sẽ ổn thôi nếu cháu đi nhanh. Còn nếu cháu muốn tất cả chúng ta đều chết, cứ nhẩn nha vào.”

Jerome đạp lút cần ga. Chiếc Mercedes của bà Olivia lao vút cắt ngang qua bốn làn đường xe loạng choạng lắc lư như sắp lật, lốp xe rít ken két. Có một tiếng rầm chát chúa khi họ nện qua giải phân cách bằng bê tông. Tiếng còi xe rú ầm ĩ loạn xạ. Vụt qua khóe mắt, Hodges thấy một chiếc xe tải trèo cả lên lề đường để tránh họ.

“Để gọi Bộ phận Đạo cụ và Thiết kế Bối cảnh, bấm số…”

Hodges đấm rình lên nóc của chiếc Mercedes. Chuyện gì xảy ra với NHÂN CON MẸ NÓ LOẠI VẬY?”

Đúng lúc cái Mái vòm Vàng của cửa hàng McDonald’s hiện ra phía trước bên tay phải, cô nàng robot nói với Hodges rằng ông có thể gọi cho Phòng An ninh của MAC bằng cách bấm số 23.

Ông làm theo. Điện thoại đổ chuông bốn lần, rồi được nhấc lên. Thứ ông nghe thấy khiến ông băn khoăn liệu mình có đang mất trí không.

“‘Xin chào, và cảm ơn bạn đã gọi cho Tổ hợp Nghệ thuật và Văn hóa Trung 32

◄○►
Lần này là Jerome ngồi sau tay lái và Hodges ngồi sau. Chiếc Mercedes của Olivia Trelawney chầm chậm tăng tốc, nhưng một khi động cơ mười hai xi lanh đã vào guồng, nó vọt đi như một quả tên lửa… và khi cuộc sống của mẹ và em gái mình đang bị đe dọa, Jerome lái xe đúng như một quả tên lửa, đánh võng từ làn này sang làn khác bất chấp những hồi còi phản đối của những xe khác. Hodges đoán họ có thể có mặt ở MAC sau hai mươi phút. Đấy là nếu thằng bé không tông vào đâu.

“Gọi cho tay an ninh đi!” Holly nói từ ghế lái phụ. “Gọi anh ta, gọi anh ta, gọi anh tay.”

Vừa lấy chiếc Nokia ra khỏi túi áo khoác, Hodges vừa hướng dẫn Jerome đi theo đường tránh thành phố.

“Đừng có ngồi sau chỉ đạo cháu,” Jerome nói. “Hãy cứ gọi đi. Và khẩn trương lên.”

Nhưng khi ông cố truy cập vào bộ nhớ điện thoại, thì cái Nokia chết giẫm lại phọt ra một tiếng kêu yếu ớt rồi chết lịm. Lần cuối cùng ông sạc pin cho nó là khi nào nhỉ? Hodges không nhớ nổi. Ông cũng không nhớ số của bộ phận an ninh. Lẽ ra ông phải ghi nó ra sổ, thay vì dựa dẫm vào cái điện thoại.

Quỷ tha ma bắt công nghệ đi, ông nghĩ… nhưng kỳ thực thì là lỗi của ai chứ?

“Holly. Bấm số 555-1900 rồi đưa điện thoại của cô cho tôi. Điện thoại của tôi hết pin rồi.” 1900 là số của sở. Ông có thể lấy lại số của Windom từ Marlo lần nữa.

“Được rồi, mã vùng ở đây là bao nhiêu nhỉ? Điện thoại của tôi đang…”

Cô ngừng bặt vì Jerome ngoặt qua một chiếc xe thùng và lái thẳng vào một chiếc SUV ở làn khác, nháy đèn pha và gào tướng, “Tránh đường!” Chiếc SUV rẽ tránh và Jerome lao chiếc Mercedes vọt qua sát sạt chỉ cách một làn sơn.

“… ở mã vùng Cincinnati,” Holly nói nốt câu. Giọng cô lạnh băng như một chiếc kem Popsicle.

Hodges, vừa nghĩ bụng ông có thể uống vài viên thuốc của cô, vừa nhắc lại mã vùng. Cô bấm số và chìa điện thoại cho ông qua băng ghế.

“Sở cảnh sát đây, tôi có thể chuyển cuộc gọi của ông đến bộ phận nào đây?”

“Tôi cần nói chuyện với Marlo Everett ở Phòng Hồ sơ, ngay lập tức.”

“Tôi xin lỗi, thưa ngài, nhưng tôi thấy bà Everett ra về cách đây nửa tiếng rồi.”

“Cô có số di động của cô ấy không?”

“Thưa ngài, tôi không được phép cung cấp thông tin đó…”

Ông không hề mong muốn tham gia vào một cuộc tranh cãi tốn thời gian mà chắc chắn chẳng mang lại kết quả gì, và bấm kết thúc cuộc gọi đúng lúc Jerome ngoặt xe vào đường tránh thành phố, với tốc độ 60 dặm/giờ. “Sao lại trùng trình thế bác Bill? Tại sao bác lại không…”

“Câm mồm và lái xe đi, Jerome,” Holly nói. “Ông Hodges đang làm những gì tốt nhất có thể.”

Sự thật là, cô ấy không muốn liên lạc với ai, Hodges nghĩ. Vì đúng ra phải là bọn ta và chỉ bọn ta thôi. Một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong đầu ông, rằng Holly đang dùng đến quyền năng tinh thần kỳ lạ nào đó để bảo đảm rằng chuyện này thuộc về họ và chỉ họ mà thôi. Và có lẽ thế thật. Căn cứ vào cách Jerome lái xe, họ sẽ ở MAC trước khi Hodges có thể liên lạc với bất kỳ ai có thẩm quyền.

Một phần lạnh lùng trong tâm trí ông đang nghĩ rằng như thế có lẽ là tốt nhất. Vì cho dù Hodges có liên lạc được với ai đi nữa, Larry Windom vẫn là người phụ trách tại Mingo, và Hodges không tin anh ta. Thiên lôi vẫn luôn là một tay đấm đá một mẫu người băm bổ, và Hodges nghi ngờ việc anh ta đã thay đổi.

Dù vậy, ông vẫn phải thử.

Ông trả lại điện thoại lại cho Holly và nói, “Tôi không nghĩ ra cách xử lý chuyện khốn kiếp này. Hãy gọi cho Tổng đài Hỗ trợ và…”

“Thử gọi lại cho em gái cháu đã,” Jerome nói, và đọc nhanh số điện thoại.

Holly bấm số của Barbara, ngón tay cái của cô chuyển động nhanh đến nỗi nhìn chỉ thấy nhoay nhoáy. Nghe máy. “Thư thoại.”

Jerome rủa và lái xe nhanh hơn. Hodges chỉ có thể hy vọng là có một thiên thần đang ngự trên vai cậu.

“Barbara!”, Holly rống lên. Lúc này cô không còn ấp úng gì nữa. “Cháu và bất kể ai đi cùng cháu hãy cuốn xéo ra khỏi chỗ đó ngay lập tức! Càng sớm càng tốt! Không chậm trễ!” Cô tắt máy. “Giờ thì sao đây? Ông vừa nói Tổng đài Hỗ trợ à?”

“Ừ. Hãy hỏi lấy số của Phòng An ninh MAC, quay số và đưa điện thoại cho tôi. Jerome, đi theo Lối ra 4A.”

“3B mới đến MAC mà.”

“Đấy là nếu cháu vào cửa trước. Chúng ta sẽ vào từ phía sau.”

“Bác Bill, nếu mẹ và em gái cháu bị làm sao…”

“Sẽ không đâu. Đi đường 4A.” Cuộc nói chuyện Holly với Tổng đài Hỗ trợ đã kéo dài quá lâu. “Holly, làm gì mà lâu thế?”

“Không có đường điện thoại trực tiếp đến Phòng An ninh.” Cô bấm một số mới, nghe, rồi chuyển máy cho ông. “Ông phải gọi qua số tổng đài chung thôi.”

Ông áp chiếc iphone của Holly vào tai chặt đến đau điếng. Điện thoại đổ chuông. Và đổ chuông. Rồi đổ chuông thêm một hồi nữa.

Khi họ đi qua Lối ra 2A và 2B, Hodges đã có thể nhìn thấy MAC. Nó được thắp sáng như một cái hộp nhạc, bãi đỗ là cả một biển toàn xe hơi. Cuối cùng cuộc gọi của ông cũng được trả lời nhưng trước khi ông kịp nói một lời nào, một cô nàng robot bắt đầu giảng bài cho ông nghe. Nó làm việc đó một cách chậm rãi và cẩn thận, như thể đang nói với một người coi tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai, và chưa nắm vững ngôn ngữ này.

“Xin chào, và cảm ơn bạn đã gọi cho Tổ hợp Nghệ thuật và Văn hóa Trung Tây, nơi chúng tôi làm cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn và tất cả mọi thứ đều có thể.”

Hodges lắng nghe, chiếc điện thoại của Holly miết chặt vào tai mình trong khi mồ hôi chảy xuống má và cổ ông. Bây giờ là bảy giờ sáu phút. Tên khốn kiếp đó sẽ không ra tay trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, ông tự nhủ (thực ra là ông đang cầu nguyện), và các buổi diễn nhạc rock bao giờ cũng bắt đầu muộn.

“Hãy nhớ,” cô nàng robot ngọt ngào nói, chúng tôi trông cậy vào sự ủng hộ của bạn, và vé xem cả mùa cho Dàn nhạc Giao hưởng Thành phố và xem các vở kịch của Playhouse Series mùa thu này hiện đang có bán. Bạn sẽ không chỉ tiết kiệm được năm mươi phần trăm…

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Jerome quát lên khi họ đi qua 3A và 3B. Tấm biển tiếp theo ghi LỐI RA RA 4A ĐẠI LỘ SPICER 1/2 DẶM. Jerome đã lẳng cho Holly điện thoại của mình và cô đang cố liên lạc, đầu tiên là với Tanya, rồi lại đến Barbara, mà không có kết quả gì.

“Bác đang nghe một đoạn quảng cáo khốn nạn được ghi âm sẵn,” Hodges nói. Ông lại xoa khoảng hõm trên vai. Cơn đau giống như một chiếc răng sâu. “Rẽ trái ở cuối đường dốc. Bác nghĩ cháu sẽ cần rẽ phải ở trên một khối phố nữa. Có thể là hai. Dù sao thì cũng ở cạnh quán McDonald’s.” Dù chiếc Mercedes lúc này đang chạy với tốc độ tám mươi dặm một giờ, âm thanh của động cơ vẫn chưa lớn hơn một tiếng ậm ừ ngái ngủ.

“Nếu chúng ta nghe thấy một tiếng nổ, cháu sẽ phát điên mất,” Jerome nói ra sự thật hiển nhiên.

“Cứ lái xe đi,” Holly nói. Một điếu Winston chưa châm day qua day lại giữa hai hàm răng cô. “Nếu cháu không tông vào đâu chúng ta sẽ ổn thôi.” Cô quay lại với số điện thoại của Tanya. “Chúng ta sẽ tóm được hắn. Chúng ta sẽ tóm được hắn tóm hắn tóm hắn.”

Jerome vụt liếc sang nhìn cô. “Holly, cô điên rồi.”

“Cứ lái đi,” cô nhắc lại.

“Bạn cũng có thể dùng thẻ MAC của mình để được giảm giá 10% tại các nhà hàng sang trọng được lựa chọn và các cơ sở bán lẻ trong khu vực,” cô nàng robot tiếp tục cung cấp thông tin cho Hodges.

Rồi, rốt cuộc cô ta cũng bắt tay vào công việc chính.

Hiện tại ở văn phòng không có ai để nhận cuộc gọi của bạn. Nếu bạn biết số lẻ của bộ phận bạn muốn liên lạc, bạn có thể bấm nó bất kỳ lúc nào. Nếu không, xin vui lòng lắng nghe, vì các số máy lẻ của chúng tôi đã thay đổi. Để gọi cho Văn phòng Kịch Avery Johns, bấm số 10. Để gọi Phòng vé Belinda Dean, bấm số 11. Để gọi Dàn nhạc Giao hưởng Thành phố…”

Ôi lạy Chúa, Hodges nghĩ, đó là cả một cuốn catalog Sears chết tiệt. Và lại còn theo thứ tự bảng chữ cái.

Chiếc Mercedes chúi mũi xuống và ngoặt ngang khi Jerome rẽ vào Lối ra 4A và lao thẳng xuống đường dốc ngoằn ngoèo. Đang là đèn đỏ ở cuối đường. “Holly. Đường phía bên cô thế nào?”

Cô kiểm tra trong khi điện thoại vẫn áp bên tai. “Sẽ ổn thôi nếu cháu đi nhanh. Còn nếu cháu muốn tất cả chúng ta đều chết, cứ nhẩn nha vào.”

Jerome đạp lút cần ga. Chiếc Mercedes của bà Olivia lao vút cắt ngang qua bốn làn đường xe loạng choạng lắc lư như sắp lật, lốp xe rít ken két. Có một tiếng rầm chát chúa khi họ nện qua giải phân cách bằng bê tông. Tiếng còi xe rú ầm ĩ loạn xạ. Vụt qua khóe mắt, Hodges thấy một chiếc xe tải trèo cả lên lề đường để tránh họ.

“Để gọi Bộ phận Đạo cụ và Thiết kế Bối cảnh, bấm số…”

Hodges đấm rình lên nóc của chiếc Mercedes. Chuyện gì xảy ra với NHÂN CON MẸ NÓ LOẠI VẬY?”

Đúng lúc cái Mái vòm Vàng của cửa hàng McDonald’s hiện ra phía trước bên tay phải, cô nàng robot nói với Hodges rằng ông có thể gọi cho Phòng An ninh của MAC bằng cách bấm số 23.

Ông làm theo. Điện thoại đổ chuông bốn lần, rồi được nhấc lên. Thứ ông nghe thấy khiến ông băn khoăn liệu mình có đang mất trí không.

“‘Xin chào, và cảm ơn bạn đã gọi cho Tổ hợp Nghệ thuật và Văn hóa Trung Tây’,” cô nàng robot nồng nhiệt nói. “‘Nơi chúng tôi làm cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn và tất cả mọi thứ đều có thể’.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK