Brady bứt mình ra khỏi những ký ức đó - màn hồi tưởng sâu tưởng như là thôi miên - và nhận ra trên đùi hắn đầy những mảnh nylon xé vụn. Thoạt đầu hắn không biết chúng ở đâu ra. Rồi hắn nhìn vào tờ báo nằm trên bàn làm việc và chợt hiểu rằng hắn đã xé nát cái túi bọc tờ báo bằng đầu móng tay trong lúc nghĩ về Frankie.
Hắn trút đống mảnh vụn vào thùng rác, rồi cầm tờ báo lên và hờ hững nhìn những dòng tít. Dầu vẫn đang tràn ở vịnh Mexico còn bọn điều hành của British Petroleum thì lải nhải rằng họ đang làm hết sức trong khả năng còn mọi người thì thật hà khắc với họ. Nidal Hasan, gã bác sĩ tâm thần khốn kiếp xả súng ở căn cứ Lục quân Fort Hood tại Texas, sẽ bị đưa ra tòa trong một hai ngày tới. (Lẽ ra ông nên có một chiếc Mercedes, cưng Nidal ạ, Brady nghĩ.) Paul McCartney, cựu thành viên nhóm Beatles mà mẹ Brady vẫn gọi là Mắt Chó Tây Ban Nha, sắp được trao huân chương tại Nhà Trắng. Brady thỉnh thoảng vẫn băn khoăn, tại sao những kẻ chỉ có tí tài năng mà nhận được nhiều thế? Đó chỉ là một bằng chứng nữa cho thấy thế giới này điên thật rồi.
Brady quyết định mang tờ báo lên bếp và đọc chuyên mục chính trị. Những bài báo đó và một viên melatonin may ra đủ để tiễn hắn vào giấc ngủ. Lên nửa chừng cầu thang, hắn lật tờ báo qua để xem có gì bên trong, và đứng sững lại. Có ảnh của hai người phụ nữ, kề bên nhau. Một là Olivia Trelawney. Người kia già hơn nhiều, nhưng nét giống nhau thì không lẫn vào đâu được. Nhất là cặp môi mỏng đanh đá ấy.
MẸ CỦA BÀ OLIVIA TRELAWNEY QUA ĐỜI, dòng tít viết. Bên dưới: Phản đối “sự đối xử bất công” với con gái bà, khẳng định báo chí đã “hủy hoại cuộc đời con bé”.
Tiếp theo đó là một tràng dài cả hai đoạn văn, kỳ thực chỉ là lời bao biện để lôi bi kịch của năm ngoái (Nếu các người muốn dùng từ đó, Brady nghĩ - một cách hơi hằn học) quay trở lại trang nhất của một tờ báo đang bị Internet từ từ bóp nghẹt đến chết. Người đọc được hướng dẫn xem bản cáo phó ở trang hai sáu, và Brady, lúc này ngồi bàn bếp, lật hai trang một đến đó. Đám mây đen u ám đã bao trùm lấy hắn từ khi mẹ hắn chết đến giờ bỗng tan đi trong chớp mắt. Tâm trí hắn đang trong guồng hoạt động khẩn trương, những ý nghĩ ùa đến ồ ạt, rẽ ra, rồi lại tụ vào giống như những mảnh ghép của trò chơi xếp hình. Hắn đã quen với quá trình này và biết rằng nó sẽ tiếp diễn đến khi chúng hoàn thành kết nối với nhau thật ăn khớp và một bức tranh rõ ràng hiện ra.
ELIZABETH SIROLS WHARTON, 87 tuổi, vừa qua đời trong thanh thản ngày 29 tháng Năm năm 2010, tại bệnh viện Warsaw County Memorial. Bà sinh ngày 19 tháng Một năm 1923, với bố mẹ là ông Marcel và bà Catherine Sirois. Bà qua đời để lại người thân gồm em trai, ông Henry Sirois, em gái bà Charlotte Gibney, cháu gái, Holly Gibney, và con gái, Janelle Patterson. Chồng bà Elizabeth, ông Alvin Wharton, và người con gái yêu quý của họ là Olivia, đã qua đời từ trước. Lễ viếng riêng sẽ được tổ chức từ 10 giờ sáng đến 1 giờ chiều tại Nhà tang lễ Soames vào thứ Ba, ngày 1 tháng Sáu, sau đó là lễ tưởng niệm vào hồi 10 giờ sáng tại Nhà tang lễ Soames thứ Tư, ngày 2 tháng Sáu. Sau buổi lễ, một buổi đón tiếp dành cho bạn bè gần gũi và người thân trong gia đình sẽ được tổ chức tại số 729 Lilac Drive, ở khu Sugar Heights. Gia đình đề nghị không nhận hoa viếng, nhưng gợi ý đóng góp cho Chữ Thập đỏ Hoa Kỳ hoặc Đội quân Cứu thế, hai tổ chức từ thiện quen thuộc của bà Wharton.
Brady đọc kỹ tất cả thông tin đó, với một số câu hỏi liên quan trong đầu. Liệu lão cớm về vườn có tới viếng không? Tới lễ tưởng niệm hôm thứ Tư? Tại buổi đón tiếp? Brady cá là cả ba. Lùng kiếm tên perk. Lùng kiếm hắn. Bởi vì đó là những gì bọn cớm vẫn làm.
Hắn nhớ tin nhắn cuối cùng hắn gửi cho lão thanh tra về hưu quý hóa. Lần này, hắn mỉm cười và nói to thành tiếng: “Mày sẽ không kịp thấy tao ra tay đâu.”
“Hãy bảo đảm là lão không kịp thấy,” Deborah Ann Hartsfield nói.
Hắn biết bà ta không thực sự ở đó, nhưng hắn gần như nhìn thấy bà ta đang ngồi đối diện hắn qua bàn, bà ta mặc váy bút chì màu đen và cái áo xanh hắn đặc biệt yêu thích, cái áo mỏng tang đến nỗi có thể thấp thoáng thấy đồ lót của bà ta xuyên qua đó.
“Bởi vì lão sẽ lùng kiếm con.”
“Con biết,” Brady nói. “Đừng lo.”
“Tất nhiên là mẹ lo chứ,” bà ta nói. “Mẹ phải lo. Con là cục cưng của mẹ cơ mà.”
Hắn quay xuống tầng hầm và chui vào túi ngủ. Cái đệm hơi rò khí xì xì. Việc cuối cùng hắn làm trước khi tắt điện bằng mệnh lệnh giọng nói là đặt báo thức lúc sáu rưỡi trên iPhone. Mai sẽ là một ngày bận rộn.
Trừ những bóng đèn màu đỏ nhỏ xíu trên dàn máy tính đang nằm ngủ của hắn, cả phòng điều khiển hoàn toàn chìm trong bóng tối. Từ bên dưới cầu thang, mẹ hắn lên tiếng.
“Mẹ đang chờ con đây, cục cưng, nhưng đừng để mẹ chờ lâu quá nhé.”
“Con sẽ sớm ở đó thôi, mẹ.” Vừa mỉm cười, Brady vừa nhắm mắt. Hai phút sau hắn đã ngáy vang.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK