“Tại sao chưa bắt đầu hả, bác Robinson?” Dina Scott hỏi. “Đã bảy giờ mười rồi.”
Tanya định kể cho chúng nghe về buổi hòa nhạc của Steve Wonder mà bà đã đi xem hồi trung học, theo lịch thì buổi diễn đó bắt đầu lúc tám giờ mà cuối cùng đến chín rưỡi mới mở màn, nhưng rồi quyết định rằng câu chuyện đó có thể gây phản tác dụng.
Hilda cau mày nhìn điện thoại của mình. “Tớ không thể nào gọi được cho Gail,” con bé phàn nàn. “Tất cả các mạng dở hơi đều b…”
Ánh đèn bắt đầu nhòe dần trước khi con bé kịp nói hết câu. Cảnh tượng này kích thích những tiếng reo hò cuồng nhiệt và những tràng vỗ tay hưởng ứng.
“Ôi lạy Chúa, mẹ ơi, con phấn khích quá!” Barbara thì thào, và Tanya xúc động khi thấy những giọt nước trào lên trong mắt con gái. Một anh chàng mặc áo phông BAM-100 Good Guy khệnh khạng đi ra. Một ánh đèn rọi dẫn anh ta ra sân khấu trung tâm.
“Này, các bạn!” anh ta gào lên. “Các bạn thế nào rồi?”
Một làn sóng những âm thanh ầm ĩ bảo đảm với anh ta rằng đám đông ngồi chật kín kia đều đang ổn cả. Tanya thấy hai hàng Người Xe lăn cũng đang hò reo hoan hỉ. Chỉ trừ người đàn ông trọc đầu. Anh ta chỉ ngồi yên ở đó. Có lẽ anh ta không muốn đánh rơi bức ảnh của mình, Tanya nghĩ.
“Các bạn sẵn sàng cho một chút Boyd, Steve, và Pete chưa nào?” tay DJ cất tiếng hỏi.
Lại thêm những tiếng reo hò và hú hét.
“Và các bạn đã sẵn sàng cho một chút CAM KNOWLES chưa nào?”
Các cô bé (hầu hết đám này rồi sẽ hoàn toàn đờ người trước sự xuất hiện của thần tượng bằng xương bằng thịt) rú lên như điên. Chúng đã sẵn sàng rồi, đúng thế. Chúa ơi, chúng sẵn sàng lắm rồi. Chết ngay cũng được.
“Chỉ vài phút nữa thôi các bạn sẽ được thưởng thức một chương trình làm các bạn phải phê lòi mắt, nhưng ngay bây giờ, thưa quý vị - và đặc biệt là các bạn gái - hãy cổ vũ hết mình cho… ROUND… HEEEERRRE!!!”
Khán giả nhảy dựng lên, và khi ánh đèn trên sân khấu vụt tắt hoàn toàn, Tanya mới hiểu tại sao lũ con gái nhất định phải có điện thoại của chúng. Ở thời của bà, mọi người đều giơ lên các que diêm hoặc bật lửa Bic. Còn bọn trẻ thời này giơ điện thoại di động của chúng lên, ánh sáng kết hợp của những màn hình nhỏ đó hắt ra một thứ quầng sáng nhợt nhạt khắp khán phòng hình đáy bát.
Làm thế nào mà chúng lại biết cách làm mấy cái trò này nhỉ? Bà thắc mắc. Ai đã chỉ cho chúng chứ? Mà nói đi phải nói lại ai đã chỉ cho bọn mình nhỉ? Bà không thể nào nhớ nổi.
Đèn sân khấu bật lên thành màu đỏ rực như bếp lò. Đúng lúc đó, một cuộc gọi cuối cùng cũng luồn lách qua được mạng viễn thông tắc nghẽn và điện thoại của Barbara Robinson rung lên trong tay cô bé. Cô bé phớt lờ nó. Trả lời điện thoại là điều cuối cùng trên thế gian mà cô bé muốn làm ngay lúc này (lần đầu tiên trong cuộc đời trẻ trung của cô), mà cho dù có nhận cuộc gọi thì cô bé cũng không thể nghe được người ở đầu dây bên kia - có lẽ là ông anh trai. Tiếng ầm ào trong Khán phòng Mingo thật là điếc tai… và Barb yêu nó. Cô bé vẫy qua vẫy lại chiếc điện thoại đang rung của mình trên đầu thành những vòng lớn chầm chậm. Tất cả mọi người đều làm như vậy, kể cả mẹ cô.
Ca sĩ chính của ban nhạc Round Here, mặc chiếc quần jean bó sát nhất mà Tanya Robinson từng thấy, sải bước ra sân khấu Cam Knowles hất ngược ra sau một cơn sóng thủy triều những sợi tóc vàng và cất lên bài hát “You Don’t Have to Be Lonely Again”.
Hầu hết khán giả vẫn đang đứng trong suốt quãng thời gian này, giơ cao điện thoại. Buổi biểu diễn đã bắt đầu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK