Cái bàn nơi ông và Pete ăn trưa đã được dọn sạch chỉ còn chừa lại cốc nước uống dở của ông, nhưng Hodges vẫn ngồi nguyên đó, nhìn đăm đăm qua cửa sổ ra bãi đỗ xe và cái cầu vượt đánh dấu ranh giới không chính thức của khu Lowtown, khu vực mà những cư dân Sugar Heights như bà Olivia Trelawney quá cố chẳng bao giờ lai vãng tới. Tại sao họ phải tới chứ? Để mua ma túy à? Hodges dám chắc có con nghiện ở khu Heights, nhiều là khác, nhưng một khi bạn đã sống ở đó thì dân buôn đến bán tận nhà.
Bà T. đã nói dối. Bà ta buộc phải nói dối. Phải như thế hoặc phải đối mặt với sự thật rằng một khoảnh khắc đãng trí đã dẫn đến hậu quả kinh hoàng.
Mặc dù vậy, cứ cho là - chỉ là giả sử thôi - bà ta đã nói thật thì sao.
Được rồi, cho là thế đi. Nhưng nếu như mình đã sai về việc bà ta ra khỏi chiếc Mercedes mà không khóa và để nguyên chìa trong ổ, thì mình đã sai như thế nào? Và điều gì đã xảy ra? Ông ngồi yên nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại, không để ý thấy một vài người phục vụ đã bắt đầu nhìn mình với vẻ lo lắng - lão già về hưu béo ị ngồi ủ rũ trên ghế như một con robot với những cục pin đã chết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK