Hodges vừa mới bước chân ra giữa ánh nắng rực rỡ thì Jerome đã gần như lao sầm vào ông. Holly lượn lờ ngay phía sau. Cô đã ngừng cắn môi và chuyển sang gặm móng tay, nhìn chúng có vẻ bị bạo hành ghê gớm. “Cháu gọi cho bác,” Jerome nói.
“Sao bác không ghe máy?”
“Lúc đó bác đang hỏi chuyện. Làm gì mà nhìn cháu hoảng hốt thế?”
“Hartsfield có trong đó không?”
Hodges ngạc nhiên đến nỗi không kịp trả lời.
“Ôi, chính là hắn,” Jerome nói. “Chắc chắn là hắn rồi. Bác nói đúng về việc hắn đã theo dõi bác, và cháu biết bằng cách nào. Giống như truyện của Hawthorne về cái chữ bị đánh cắp[48] ấy. Sờ sờ ngay trước mắt mà không nhận ra.”
Holly ngừng gặm móng tay đủ lâu để nói, “Poe mới viết truyện đó chứ. Người ta không dạy bọn trẻ các cậu cái gì à?”
Hodges nói, “Chậm lại nào, Jerome.”
Jerome hít một hơi thật sâu. “Hắn làm hai công việc, bác Bill. Hai. Chắc chắn hắn chỉ làm ở đây đến giữa buổi chiều gì đó thôi. Sau đó hắn làm việc cho Loeb’s.”
“Loeb’s? Đó có phải là…”
“Vâng, công ty bán kem. Hắn lái cái xe Mr. Tastey. Cái xe có những chiếc chuông ấy. Cháu đã từng mua của hắn, cả em gái cháu nữa. Đứa trẻ nào cũng thế. Hắn ở chỗ chúng ta rất nhiều Brady Hartsfield chính là gã bán kem.” Hodges nhận ra gần đây ông đã nghe thấy những tiếng chuông leng keng vui nhộn ấy còn hơn cả mức nhiều. Trong mùa xuân trầm cảm của ông, khi ông nằm ì trên cái ghế La-Z-Boy, xem chương trình ti vi buổi chiều (và thỉnh thoảng lại mân mê với khẩu súng lúc này đang cọ vào sườn ông), dường như ngày nào ông cũng nghe thấy chúng. Nghe thấy và phớt lờ chúng, vì chỉ có lũ trẻ mới thực sự để tâm đến người bán kem. Trừ có một phần sâu thẳm nào đó trong tâm trí ông là không hoàn toàn phớt lờ chúng. Nó chính là phần nằm sâu vẫn luôn dội ngược về Bowfinger, và lời nhận xét châm biếm của ông ta về bà Melbourne.
Bà ấy nghĩ chúng nhởn nhơ lẫn trong chúng ta, Bowfinger đã nói thế, nhưng thứ bà Melbourne ngờ vực hôm Hodges bắt tay điều tra không phải là sinh vật ngoài hành tinh; mà là những chiếc SUV đen, và mấy cha chuyên gia nắn chỉnh xương, rồi những người trên phố Hanover bật nhạc to lúc đêm muộn.
Và cả tay bán kem Mr. Tastey nữa.
Gã đó nhìn gian lắm! Bà đã bảo thế.
Cảm giác như mùa xuân năm nay lúc nào hắn cũng ở đây, bà đã bảo thế.
Một câu hỏi kinh khủng hiện ra trong đầu ông, giống như con rắn lúc nào cũng nằm rình chực chờ Pitfall Harry: nếu lúc ấy ông để tâm đến bà Melbourne thay vì xem thường bà như một bà già lẩm cẩm vô hại (giống như ông và Pete đã xem thường Olivia Trelawney), thì liệu Janey còn sống không? Ông không nghĩ là thế, nhưng sẽ chẳng bao giờ biết chắc được, và ông có ý nghĩ rằng câu hỏi đó sẽ ám ảnh rất nhiều đêm mất ngủ trong những tuần và tháng sắp tới.
Có khi là hàng năm.
Ông nhìn ra ngoài bãi đỗ xe… và ở đó ông thấy một bóng ma. Một bóng ma màu xám.
Ông ngoảnh lại với Jerome và Holly, lúc này đang đứng cạnh nhau, và thậm chí còn không cần phải cất lời hỏi.
“Vâng,” Jerome nói. “Cô Holly lái nó đến đây.”
“Giấy đăng kiểm và miếng decal dán trên biển số đều hơi quá hạn một chút,” Holly nói. “Xin đừng giận tôi, được chứ? Tôi phải tới đây. Tôi muốn giúp, nhưng tôi biết nếu tôi mà gọi thì thể nào ông cũng nói không.”
“Tôi có giận đâu,” Hodges nói. Kỳ thực ông cũng chẳng hiểu mình thế nào nữa. Ông thấy như mình vừa bước vào một thế giới mơ hồ ở trong đó đồng hồ tất thảy đều quay ngược.
“Bây giờ chúng ta làm gì đây?” Jerome hỏi. “Gọi cảnh sát à?”
Nhưng Hodges vẫn chưa sẵn sàng buông xuôi. Gã thanh niên trong ảnh có thể có cả một vạc đầy những thứ điên rồ sôi sục đằng sau khuôn mặt non choẹt, nhưng Hodges đã gặp quá đủ lũ biến thái trong đời mình và biết rằng một khi bị tấn công bất ngờ, hầu hết bọn chúng đều đổ sụp như những cây nấm trứng. Chúng chỉ nguy hiểm đối với những người không có vũ khí và không đề phòng, như những người không xu dính túi đăng ký tìm việc buổi sáng tháng Tư năm 2009 ấy.
“Cháu với bác sẽ đi một cuốc đến chỗ của ông Hartsfield,” Hodges nói. “Và hãy đi bằng cái kia.” Ông chỉ vào chiếc Mercedes xám.
9
◄○►
Hodges vừa mới bước chân ra giữa ánh nắng rực rỡ thì Jerome đã gần như lao sầm vào ông. Holly lượn lờ ngay phía sau. Cô đã ngừng cắn môi và chuyển sang gặm móng tay, nhìn chúng có vẻ bị bạo hành ghê gớm. “Cháu gọi cho bác,” Jerome nói.
“Sao bác không ghe máy?”
“Lúc đó bác đang hỏi chuyện. Làm gì mà nhìn cháu hoảng hốt thế?”
“Hartsfield có trong đó không?”
Hodges ngạc nhiên đến nỗi không kịp trả lời.
“Ôi, chính là hắn,” Jerome nói. “Chắc chắn là hắn rồi. Bác nói đúng về việc hắn đã theo dõi bác, và cháu biết bằng cách nào. Giống như truyện của Hawthorne về cái chữ bị đánh cắp[48] ấy. Sờ sờ ngay trước mắt mà không nhận ra.”
Holly ngừng gặm móng tay đủ lâu để nói, “Poe mới viết truyện đó chứ. Người ta không dạy bọn trẻ các cậu cái gì à?”
Hodges nói, “Chậm lại nào, Jerome.”
Jerome hít một hơi thật sâu. “Hắn làm hai công việc, bác Bill. Hai. Chắc chắn hắn chỉ làm ở đây đến giữa buổi chiều gì đó thôi. Sau đó hắn làm việc cho Loeb’s.”
“Loeb’s? Đó có phải là…”
“Vâng, công ty bán kem. Hắn lái cái xe Mr. Tastey. Cái xe có những chiếc chuông ấy. Cháu đã từng mua của hắn, cả em gái cháu nữa. Đứa trẻ nào cũng thế. Hắn ở chỗ chúng ta rất nhiều Brady Hartsfield chính là gã bán kem.” Hodges nhận ra gần đây ông đã nghe thấy những tiếng chuông leng keng vui nhộn ấy còn hơn cả mức nhiều. Trong mùa xuân trầm cảm của ông, khi ông nằm ì trên cái ghế La-Z-Boy, xem chương trình ti vi buổi chiều (và thỉnh thoảng lại mân mê với khẩu súng lúc này đang cọ vào sườn ông), dường như ngày nào ông cũng nghe thấy chúng. Nghe thấy và phớt lờ chúng, vì chỉ có lũ trẻ mới thực sự để tâm đến người bán kem. Trừ có một phần sâu thẳm nào đó trong tâm trí ông là không hoàn toàn phớt lờ chúng. Nó chính là phần nằm sâu vẫn luôn dội ngược về Bowfinger, và lời nhận xét châm biếm của ông ta về bà Melbourne.
Bà ấy nghĩ chúng nhởn nhơ lẫn trong chúng ta, Bowfinger đã nói thế, nhưng thứ bà Melbourne ngờ vực hôm Hodges bắt tay điều tra không phải là sinh vật ngoài hành tinh; mà là những chiếc SUV đen, và mấy cha chuyên gia nắn chỉnh xương, rồi những người trên phố Hanover bật nhạc to lúc đêm muộn.
Và cả tay bán kem Mr. Tastey nữa.
Gã đó nhìn gian lắm! Bà đã bảo thế.
Cảm giác như mùa xuân năm nay lúc nào hắn cũng ở đây, bà đã bảo thế.
Một câu hỏi kinh khủng hiện ra trong đầu ông, giống như con rắn lúc nào cũng nằm rình chực chờ Pitfall Harry: nếu lúc ấy ông để tâm đến bà Melbourne thay vì xem thường bà như một bà già lẩm cẩm vô hại (giống như ông và Pete đã xem thường Olivia Trelawney), thì liệu Janey còn sống không? Ông không nghĩ là thế, nhưng sẽ chẳng bao giờ biết chắc được, và ông có ý nghĩ rằng câu hỏi đó sẽ ám ảnh rất nhiều đêm mất ngủ trong những tuần và tháng sắp tới.
Có khi là hàng năm.
Ông nhìn ra ngoài bãi đỗ xe… và ở đó ông thấy một bóng ma. Một bóng ma màu xám.
Ông ngoảnh lại với Jerome và Holly, lúc này đang đứng cạnh nhau, và thậm chí còn không cần phải cất lời hỏi.
“Vâng,” Jerome nói. “Cô Holly lái nó đến đây.”
“Giấy đăng kiểm và miếng decal dán trên biển số đều hơi quá hạn một chút,” Holly nói. “Xin đừng giận tôi, được chứ? Tôi phải tới đây. Tôi muốn giúp, nhưng tôi biết nếu tôi mà gọi thì thể nào ông cũng nói không.”
“Tôi có giận đâu,” Hodges nói. Kỳ thực ông cũng chẳng hiểu mình thế nào nữa. Ông thấy như mình vừa bước vào một thế giới mơ hồ ở trong đó đồng hồ tất thảy đều quay ngược.
“Bây giờ chúng ta làm gì đây?” Jerome hỏi. “Gọi cảnh sát à?”
Nhưng Hodges vẫn chưa sẵn sàng buông xuôi. Gã thanh niên trong ảnh có thể có cả một vạc đầy những thứ điên rồ sôi sục đằng sau khuôn mặt non choẹt, nhưng Hodges đã gặp quá đủ lũ biến thái trong đời mình và biết rằng một khi bị tấn công bất ngờ, hầu hết bọn chúng đều đổ sụp như những cây nấm trứng. Chúng chỉ nguy hiểm đối với những người không có vũ khí và không đề phòng, như những người không xu dính túi đăng ký tìm việc buổi sáng tháng Tư năm 2009 ấy.
“Cháu với bác sẽ đi một cuốc đến chỗ của ông Hartsfield,” Hodges nói. “Và hãy đi bằng cái kia.” Ông chỉ vào chiếc Mercedes xám.
“Nhưng… nếu thấy bác cháu mình lái xe đến, chẳng phải hắn sẽ nhận ra sao?”
Hodges mỉm cười, một nụ cười kiểu cá mập mà Jerome Robinson chưa thấy bao giờ. “Đương nhiên là bác hy vọng thế.” Ông chìa tay ra. “Đưa chìa khóa cho tôi được không, Holly?”
Cặp môi bị bạo hành của cô bặm chặt lại. “Vâng, nhưng tôi cũng sẽ đi.”
“Không đời nào,” Hodges nói. “Quá nguy hiểm.”
“Nếu là quá nguy hiểm với tôi, thì cũng là quá nguy hiểm cho hai người.” Cô không nhìn thẳng vào ông và mắt cô liên tục lảng tránh ông, nhưng giọng cô thì rất kiên quyết. “Ông có thể bắt tôi ở lại, nhưng nếu ông làm thế, tôi sẽ gọi cảnh sát và cho họ địa chỉ của Brady Hartsfield ngay khi ông vừa đi khỏi.”
“Cô làm gì có,” Hodges nói. Câu này nghe thật yếu ớt ngay cả với chính ông.
Holly không trả lời, như một hành động lịch thiệp. Cô thậm chí còn chẳng cần phải vào Discount Electronix và hỏi cô nàng tóc vàng bẩn bựa; một khi họ đã có tên hắn, có lẽ cô hoàn toàn có thể lần ra địa chỉ nhà Hartsfield từ chiếc iPad ma quỷ của mình.
Chết tiệt.
“Được rồi, cô đi cũng được. Nhưng tôi lái xe, và khi chúng ta đến nơi, cô và Jerome sẽ ở yên trong xe. Cô có vấn đề gì với điều đó không?”
“Không, ông Hodges.”
Lần này mắt cô hướng vào mặt ông và giữ yên ở đó ba giây trọn vẹn. Đó có thể là một bước tiến bộ. Với Holly thì, ông nghĩ, ai mà biết được.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK