“Alô?” Giọng nói cất lên nhẹ nhàng, ngập ngừng. “A lô, ai đấy?”
“Cháu tên là Jerome Robinson, thưa cô. Cháu tin là bác Bill Hodges đã nói về việc cháu có thể gọi cho cô.”
Im lặng.
“Thưa cô?” Jerome đang ngồi bên máy tính, cầm chiếc điện thoại Android của cậu chặt đến mức cơ hồ vỡ cả vỏ máy. “Cô Gibney?”
“Tôi đây.” Đó gần như là một tiếng thở dài. “Ông ấy nói là muốn tóm kẻ đã giết chị họ tôi. Đã xảy ra một vụ nổ khủng khiếp.”
“Cháu biết,” Jerome nói. Dưới nhà, Barb bắt đầu bật cái đĩa Round Here mới của con bé đến lần thứ một nghìn. Kisses on the Midway, đó là tên album. Chưa đến mức làm cậu phát điên, nhưng mỗi lần bật là mỗi lần cảm giác điên khùng lại nhích đến gần hơn.
Trong khi đó, người phụ nữ ở đầu dây bên kia lại bắt đầu òa khóc.
“Cô ơi? Cô Gibney? Cháu rất tiếc về sự mất mát của cô.”
“Tôi hầu như chẳng biết gì về chị ấy cả, nhưng chị ấy là chị họ tôi, và chị ấy thật tử tế với tôi. Cả ông Hodges cũng thế. Cậu có biết ông ấy đã hỏi tôi gì không?”
“Không ạ.”
“Rằng tôi đã ăn sáng chưa. Chẳng phải thế là rất quan tâm còn gì?”
“Chắc chắn rồi,” Jerome nói. Cậu vẫn không thể tin nổi là người phụ nữ tươi tắn đầy sức sống vừa ăn tối với mình đã chết. Cậu nhớ ánh mắt cô lấp lánh như thế nào khi cười và cái cách cô là lại kiểu nói ừ của Hodges. Giờ thì cậu đang nói chuyện điện thoại với một phụ nữ chưa hề gặp mặt, một người rất kỳ quặc, nghe giọng là biết. Nói chuyện với cô ta cảm giác như đang gỡ bom vậy. “Cô ạ, bác Bill bảo cháu đến đó.”
“Ông ấy có đến cùng cậu không?”
“Ngay lúc này thì không thể. Bác ấy phải làm những việc khác trước đã.”
Tiếp tục im lặng, và sau đó, Holly hỏi bằng một giọng khẽ khàng và rụt rè đến nỗi cậu phải khó khăn lắm mới nghe được, “Cậu có an toàn không? Vì tôi lo lắng về mọi người, cậu biết đấy. Tôi lo lắng rất nhiều.”
“Có, cô ạ cháu an toàn mà.”
“Tôi muốn giúp ông Hodges. Tôi muốn giúp ông ấy bắt kẻ đã gây ra chuyện đó. Chắc là hắn bị điên rồi, cậu có nghĩ thế không?”
“Vâng,” Jerome nói. Dưới nhà, một bài hát khác vang lên và hai cô bé - Barbara và Hilda bạn nó - ré lên những tiếng hú hét sung sướng gần đủ cao để làm vỡ kính. Cậu nghĩ đến ba bốn nghìn đứa con gái như Barb và Hilda tất cả đều đồng thanh gào rú đêm mai, và tạ ơn Chúa là mẹ mình mới là người đảm nhiệm sứ mệnh đó.
“Cậu có thể đến, nhưng tôi không biết cách cho cậu vào,” cô nói. “Cậu Henry của tôi đặt chuông báo trộm khi ông ấy ra ngoài, mà tôi thì không biết mã. Tôi nghĩ ông ấy cũng đóng cả cổng nữa.”
“Cháu đã giải quyết những chuyện đó rồi,” Jerome nói.
“Khi nào thì cậu đến?”
“Cháu có thể tới đó trong nửa tiếng nữa.”
“Nếu cậu nói chuyện với ông Hodges, cậu sẽ nói giúp tôi điều này với ông ấy nhé?”
“Chắc chắn rồi.”
“Bảo ông ấy là tôi cũng buồn.” Cô ngừng lại. “Và tôi uống thuốc Lexapro rồi.”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK