Bà ta đã nhắc bọn mình giữ yên lặng vì mẹ bà ta đang ngủ, Hodges còn nhớ. Sau đó bà ta mời bọn mình cà phê và bánh.
Trong nhà hàng DEMASIO’S, ông nhâm nhi chỗ cà phê cuối cùng trong khi đợi thẻ tín dụng được đưa trả lại. Ông nghĩ đến gian phòng khách trong cái căn hộ chung cư cao cấp to đùng ấy, với góc nhìn ra hồ đẹp mê ly.
Cùng với cà phê và bánh, bà ta còn mở to mắt trao cho họ cái nhìn tất-nhiên-là-không ấy, cái ánh mắt vốn là phẩm chất đặc quyền chỉ có ở những công dân tử tế chưa bao giờ gặp rắc rối với cảnh sát. Có ai mà không hình dung ra điều đó. Thậm chí bà ta còn nói ra thành lời, khi Pete hỏi liệu có khi nào bà ta đã bỏ chìa khóa khởi động trong xe khi bà ta đậu nó trên đại lộ Lake chỉ cách tòa nhà của mẹ mình có vài số nhà.
“Tất nhiên là không rồi.” Những từ đó bật ra qua một nụ cười khẽ mím lại như thể muốn nói rằng tôi thấy ý tưởng của anh thật ngớ ngẩn và hơi quá xúc phạm.
Cuối cùng người phục vụ cũng quay lại. Ông ta đặt chiếc khay nhỏ bằng bạc xuống, và Hodges luồn một tờ mười và một tờ năm đô vào tay ông ta trước khi ông ta kịp đứng thẳng lên.
Ở DEMASIO’S, phục vụ bàn chia đều tiền tip, một cung cách mà Hodges cực kỳ phản đối. Nếu điều đó khiến ông bị coi là cổ hủ thì cũng chẳng sao.
“Xin cảm ơn ông, và buon pomeriggio[23] .”
“Ông cũng vậy,” Hodges nói. Ông cất hóa đơn và thẻ tín dụng Amex đi, nhưng chưa vội đứng lên ngay. Có mấy mẩu bánh vụn còn lại trên đĩa món tráng miệng, và ông lấy nĩa cào chúng lại, hệt như vẫn làm với những chiếc bánh của mẹ hồi còn nhỏ. Với ông thì những mẩu vụn bánh ấy, được mút chầm chậm lên lưỡi từ khoảng giữa những cái răng của chiếc nĩa, dường như bao giờ cũng là phần ngọt ngào nhất của miếng bánh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK