Quay trở ra chỗ làm việc dưới tầng hầm rộng thênh thang của mình, Brady nói một từ khác. Lần này là hỗn độn.
Ở góc tít phía trong của phòng điều khiển là cái kệ đài cách mặt sàn khoảng một mét. Rải dọc trên đó là bảy chiếc máy tính xách tay với màn hình tối đen được mở ra sẵn. Còn có cả một chiếc ghế gắn bánh xe, để hắn có thể di chuyển nhanh chóng từ máy này sang máy khác. Khi Brady nói cái từ thần chú đó, cả bảy máy tính đều bật lên. Con số 20 xuất hiện trên mỗi màn hình, rồi 19, xuống 18. Nếu hắn cứ để cho màn đếm ngược này về đến 0, một chương trình tự hủy sẽ được kích hoạt, xóa sạch sẽ toàn bộ ổ cứng và viết đè lên đó những dữ liệu rác.
“Bóng tối,” hắn nói, và những con số đếm ngược cỡ lớn biến mất, thay vào đó là những hình nền cắt từ cảnh của The Wild Bunch, bộ phim yêu thích của hắn.
Hắn đã thử apocalypse và Armageddon[38] mà theo quan điểm của hắn là những từ khởi động hay hơn nhiều, nghe đầy chất Khải huyền, nhưng chương trình nhận diện ngôn ngữ gặp trục trặc với những từ này, và hắn không hề muốn phải thay toàn bộ dữ liệu chỉ vì một lỗi ngớ ngẩn. Những từ hai âm tiết an toàn hơn. Mà cũng chẳng có gì nhiều nhặn trên sáu trong tổng số bảy chiếc máy tính. Số Ba là thứ duy nhất mà lão cớm béo về vườn sẽ gọi là “thông tin buộc tội”, nhưng hắn thích nhìn màn phô trương sức mạnh hầm hố đó, tất cả đều bật sáng như lúc này. Nó khiến cho căn tầng hầm có cảm giác giống như một trung tâm chỉ huy thực sự.
Brady coi mình vừa là đấng sáng tạo vừa là đấng hủy diệt, nhưng cũng tự biết trước giờ hắn vẫn chưa sáng tạo được thứ gì thực sự khiến thế giới này phải bùng cháy lên, và hắn bị hành hạ bởi viễn cảnh hắn sẽ chẳng bao giờ làm được. Và rằng cùng lắm thì hắn cũng chỉ có đầu óc sáng tạo hạng hai mà thôi.
Ví dụ như cái Rolla chẳng hạn. Cái đó đã đến với hắn trong một khoảnh khắc ngẫu hứng vào một đêm hắn hì hụi hút bụi phòng khách (cũng giống như sử dụng máy giặt, những việc nhà thế này không xứng tầm mẹ hắn làm). Hắn đã phác thảo ra một thiết bị trông giống như cái ghế kê chân gắn bánh xe, động cơ và vòi hút ngắn gắn ở mặt đước. Chỉ cần thêm một chương trình máy tính đơn giản, Brady tính rằng thiết bị đó có thể để di chuyển quanh phòng, vừa đi vừa hút bụi. Nếu gặp phải vật cản - ví dụ như một cái ghế hoặc tường - nó sẽ tự xoay lại và đi tiếp theo hướng mới.
Hắn đã thực sự bắt tay chế tạo một thiết bị mẫu trước khi trông thấy một phiên bản chiếc Rolla của hắn đang hùng hục xoay từ bên trong cửa sổ trưng bày của một cửa hàng đồ điện gia dụng cao cấp ở trung tâm thành phố. Thậm chí cả cái tên cũng gần giống; nó được gọi là Roomba. Ai đó đã nhanh tay hơn hắn, và cái tên đó có lẽ đang kiếm cả tiền triệu. Thật bất công, nhưng có gì là công bằng đâu? Cuộc đời chẳng qua là một lễ hội chết tiệt với những giải thưởng rác rưởi.
Hắn đã mắc trộm cáp cho những chiếc ti vi trong nhà, nghĩa là Brady và mẹ hắn không chỉ được xem truyền hình cáp thông thường mà là tất cả những kênh chất lượng cao (gồm cả một vài kênh bổ sung của nước ngoài như Al Jazeera) hoàn toàn miễn phí, mà Tim Warner, Comcast, hoặc cả XFINITY đều chẳng làm quái gì được hết. Hắn đã hack cả đầu máy DVD để nó không chỉ đọc được những cái đĩa của Mỹ mà còn cả những cái đĩa từ mọi nơi trên thế giới. Rất dễ dàng - chỉ ba bốn bước chóng vánh với cái điều khiển từ xa, cộng thêm một mã xác nhận sáu chữ số. Lý thuyết thì tuyệt vời đấy, nhưng có dùng đến không? Ở số 49 phố Elm thì không rồi. Bà mẹ sẽ chẳng xem bất kỳ thứ gì không được bón cho bà ta tận mồm từ bốn kênh lớn, bản thân Brady thì hầu như lúc nào cũng đang, làm một trong hai công việc của hắn hoặc không thì ở dưới phòng điều hành này, nơi hắn làm công việc thực sự của mình.
Mắc trộm truyền hình cáp rất tuyệt, nhưng như thế cũng là phi pháp. Theo những gì hắn biết, hack đầu DVD cũng là phi pháp. Đấy là chưa kể hắn còn hack cả Redbox và Netflix nữa.
Tất cả những ý tưởng tuyệt nhất của hắn đều là phi pháp. Tiêu biểu như Thiết bị Một và Thiết bị Hai. Thiết bị Một đã nằm trên ghế lái phụ chiếc Mercedes của bà Trelawney khi hắn rời khỏi City Center buổi sáng mù sương tháng Tư vừa rồi, máu me nhỏ ròng ròng từ lưới tản nhiệt và loang khắp mặt kính. Ý tưởng ấy đến với hắn trong giai đoạn tối tăm ba năm trước, sau khi hắn đã quyết định giết cả một đống người - hồi đó hắn vẫn nghĩ đến điều này như đòn khủng.
Bố của mình - nhưng trước khi hắn kịp quyết định thực hiện việc đó bằng cách nào, khi nào và ở đâu. Dạo đó hắn đầy những ý tưởng, vật vã, không ngủ nghê gì mấy. Trong những ngày ấy lúc nào hắn cũng cảm giác như thể vừa mới nuốt nguyên cả một phích cà phê đen pha amphetamine.
Thiết bị Một là một cái điều khiển ti vi đã được độ lại có gắn microchip làm bộ não và một bộ pin để tăng phạm vi hoạt động… mặc dù phạm vi vẫn còn rất ngắn. Nếu chĩa nó vào cột đèn giao thông cách khoảng hai ba chục bước, ta có thể chuyển đèn đỏ sang đèn vàng chỉ bằng một lần bấm, bấm hai lần chuyển từ đỏ sang vàng nháy, và bấm ba lần chuyển từ đỏ sang xanh.
Brady rất hài lòng với nó và đã sử dụng vài lần (bao giờ cũng là khi ngồi trong chiếc Subaru cũ đang đỗ của hắn; cái xe kem thì quá gây chú ý) tại những nút giao thông đông đúc. Sau vài lần trượt thì cuối cùng hắn cũng gây ra được một vụ tai nạn thực sự. Chỉ là va quệt sơ sơ, nhưng quả là sướng khi chứng kiến cảnh hai gã đàn ông cãi nhau xem ai là người có lỗi. Đã có lúc tưởng chừng như họ sắp giở nắm đấm ra đến nơi.
Thiết bị Hai ra đời ngay sau đó, nhưng chính Thiết bị Một mới là thứ giúp Brady quyết định mục tiêu, vì nó gia tăng rất nhiều cơ hội thoát thân thành công của hắn. Khoảng cách giữa City Center và khu nhà kho bỏ hoang được hắn chọn làm điểm vứt bỏ chiếc Mercedes của bà Trelawney là đúng 1,9 dặm. Có tám đèn giao thông dọc tuyến đường dự định của hắn, và với thiết bị cực đỉnh này, hắn sẽ không phải lo về cái nào cả. Nhưng buổi sáng hôm ấy - lạy Chúa, chẳng lẽ Người không biết sao? - tất cả đèn giao thông đều màu xanh. Brady hiểu giờ giấc quá sớm sủa cũng có liên quan, nhưng dù sao vẫn thật là điên tiết.
Giá kể mình không có nó, hắn nghĩ trong lúc bước tới chỗ cái tủ góc trong tầng hầm, thì kiểu gì ít nhất cũng gặp bốn cái đèn đỏ rồi. Đời mình nó là như thế đấy.
Thiết bị Hai hóa ra là món duy nhất trong đống dụng cụ của hắn kiếm ra tiền. Không nhiều, nhưng ai mà chẳng biết, tiền đâu phải tất cả. Vả lại, nếu không có Thiết bị Hai thì làm gì có chiếc Mercedes nào. Và nếu không có chiếc Mercedes, cũng chẳng có Thảm sát City Center. Thiết bị Hai yêu dấu.
Một cái ổ khóa Yale to tướng treo lủng lẳng trên móc cánh tủ. Brady mở nó ra bằng một chiếc chìa trên chùm của hắn. Nhưng bóng điện bên trong - thêm những bóng huỳnh quang mới - đã bật sẵn. Chiếc tủ vốn đã nhỏ lại càng nhỏ thêm vì những giá ghép bằng gỗ tấm. Trên một giá là chín hộp giày.
Trong mỗi hộp là gần nửa cân thuốc nổ dẻo tự chế. Brady đã thử một chút cái của này tại một mỏ đá hoang ở chốn đồng không mông quạnh, và nó hoạt động đâu ra đấy.
Giá mà mình ở Afghanistan, hắn nghĩ bụng, đầu quấn khăn và khoác một cái áo choàng đầy chất chơi ấy, ắt hẳn là mình sẽ có cả một sự nghiệp nổ tung xe chở lính ra trò.
Trên một giá khác, trong một hộp giày khác, là năm chiếc điện thoại di động. Chúng đều là loại dùng xong vứt bỏ mà dân buôn ma túy Lowtown gọi là điện thoại đốt bỏ. Những chiếc điện thoại có thể mua được ở mọi hàng thuốc và hàng tạp hóa này là dự án đêm nay của Brady. Chúng phải được hiệu chỉnh tại sao cho chỉ gọi một số là cả năm cái đều đổ chuông, tạo ra một tia lửa điện vừa đủ để kích nổ chỗ đất sét đựng trong các hộp giày cùng một lúc. Thật ra hắn chưa quyết định sẽ dùng đến chỗ thuốc nổ dẻo, nhưng một phần trong hắn thì muốn làm thế. Thực sự muốn. Hắn đã nói với lão cớm về vườn là hắn không có thôi thúc lặp lại kiệt tác của mình, nhưng đó cũng là một lời nói dối khác. Nó phụ thuộc nhiều vào bản thân lão cớm béo về vườn. Nếu lão làm những gì Brady muốn - cũng như bà Trelawney đã làm những gì Brady muốn - hắn chắc rằng cơn thôi thúc đó sẽ biến mất, ít nhất cũng là trong một thời gian.
Nếu không thì… ừm…
Hắn cầm lấy hộp điện thoại, dợm bước khỏi cái tủ, rồi dừng chân và ngoảnh nhìn lại. Trên một trong những giá còn lại là cái áo phao sát nách đi rừng của hãng L.L.Bean. Nếu Brady quả thật định vào rừng, một chiếc cỡ M là vừa khít - người hắn vốn mảnh dẻ - nhưng đây là một chiếc cỡ XXL. Trên ngực là một cái decal mặt cười, kiểu đeo kính râm và nhe răng ra. Chiếc áo phao chứa bốn cục thuốc nổ dẻo loại gần nửa cân, hai cục trong túi bên ngoài, hai cục nhét ở túi xẻ phía trong.
Phần thân áo phồng lên, vì nhét đầy những viên bi (loại trong cái Happy Slapper của Hodges). Brady đã rạch lớp lót ra nhồi chúng vào. Hắn còn nghĩ cả đến việc nhờ mẹ khâu chỗ rạch lại, và ý nghĩ đó khiến hắn bật cười sặc sụa trong khi dán chúng vào bằng băng dính.
Chiếc áo tự sát của riêng mình, hắn thầm nghĩ một cách âu yếm.
Hắn sẽ không dùng đến nó… có lẽ sẽ không dùng… nhưng ý nghĩ này cũng có sức hấp dẫn nhất định. Nó sẽ đánh dấu chấm hết cho tất cả. Không còn Discount Electronix, không còn những cuộc gọi dịch vụ Cyber Patrol đi cạy bơ lạc hoặc vụn bánh quy ra khỏi CPU của một khách hàng đần độn già cả nào đó, không còn xe kem. Cũng không còn những con rắn cuộn trườn trong tâm trí hắn. Hoặc dưới khóa thắt lưng.
Hắn tưởng tượng cảnh làm điều đó ở một buổi diễn nhạc rock; hắn biết Springsteen sắp biểu diễn tại Lakefront Arena tháng Sáu này. Hay là buổi diễu hành ngày 4 tháng Bảy dọc phố Lake, tuyến phố chính của thành phố? Hoặc có thể là ngày khai mạc của Lễ hội Nghệ thuật Vỉa hè Mùa hạ và Hội chợ Đường phố, diễn ra hằng năm vào ngày thứ Bảy đầu tiên của tháng Tám. Như thế sẽ rất tuyệt, trừ một điểm là nhìn hắn sẽ rất nực cười, ai lại đi mặc áo phao chần vào chiều tháng Tám nóng nực bao giờ.
Đúng thế, nhưng những thứ kiểu thế luôn có thể xử lý ổn thỏa bằng đầu óc sáng tạo, hắn vừa nghĩ vừa rải những chiếc điện thoại rẻ tiền ra bàn làm việc và bắt đầu tháo các thẻ SIM.
Ngoài ra, chiếc áo tự sát chỉ là thứ thôi thì cứ tạm gọi là kịch bản ngày tận thế. Có thể hắn sẽ chẳng bao giờ dùng đến nó. Nhưng dù sao thì cũng tốt hơn nếu nó sẵn sàng ở đấy.
Trước khi đi lên nhà, hắn ngồi xuống trước máy Số Ba, lên mạng, và kiểm tra trang Chiếc Ô Xanh. Không có gì của lão cớm béo về vườn.
Chưa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK