Ngày 9-10 tháng Tư, 2009
Augie Odenkirk có một chiếc Datsun đời 1997 vẫn hoạt động tốt dù đã chạy nhiều, nhưng xăng dầu thì đắt đỏ, nhất là với một người thất nghiệp, trong khi City Center thì ở tít mạn bên kia thành phố, vì vậy gã quyết định bắt chuyến xe buýt cuối cùng đêm đó. Gã xuống xe lúc mười một giờ hai mươi với chiếc ba lô trên lưng và cái túi ngủ cuộn tròn dưới một bên nách. Gã chắc mẩm đến ba giờ sáng sẽ được sướng mê trong cái túi ngủ nhồi lông. Đêm vừa ẩm ướt vừa rét buốt.
“Chúc may mắn nhé, anh bạn,” tay tài xế nói khi gã xuống xe. “Nhất định anh phải được gì đó vì là người đầu tiên có mặt.”
Chỉ có điều đâu phải thế. Khi Augie lên đến đỉnh của lối đi rộng và dốc đứng dẫn vào hội trường lớn, gã thấy một lố ít nhất cũng hơn hai chục người đã chờ sẵn ngoài cửa, vài người đứng, còn hầu hết là ngồi. Những cây cọc với dải băng KHÔNG BƯỚC QUA màu vàng đã được dựng lên, tạo thành một lối đi ngoằn ngoèo quặt ngược gấp đôi lại, như một mê cung. Augie đã quen với những thứ này ở các rạp chiếu phim và cái ngân hàng mà hiện gã đã rút quá cả số dư, và hiểu mục đích của chúng: để nhồi được càng nhiều người vào một không gian bé tí càng tốt.
Khi gã bước tới cuối hàng người đi xin việc chẳng mấy chốc nữa sẽ dài như một hàng vũ công conga[1] , Augie vừa ngạc nhiên vừa ái ngại khi thấy người phụ nữ cuối hàng mang theo một đứa bé đang ngủ trong chiếc địu Papoose. Hai má đứa trẻ đỏ ửng vì lạnh; mỗi nhịp thở ra lại kèm với tiếng khò khè nhè nhẹ.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng bước chân hơi hối hả của Augie, và quay lại. Cô còn trẻ và cũng khá xinh xắn, dẫu rằng dưới mắt có quầng thâm. Dưới chân cô là một chiếc túi xách nhỏ chần chỉ. Augie đoán đó là mớ đồ chăm trẻ em.
“Xin chào,” cô nói. “Chào mừng đến với Câu lạc bộ Chim Dậy Sớm.”
“Hy vọng chúng ta sẽ bắt được con sâu.” Gã tần ngần, rồi thầm nhủ có quái gì đâu cơ chứ, và chìa tay ra. “August Odenkirk. Augie. Tôi mới bị cho giảm biên chế. Đấy là lối diễn đạt của thế kỷ hai mươi mốt để nói tôi bị tống cổ.”
Cô bắt tay gã. Cô có cái bắt tay rất chặt, mạnh mẽ và không chút rụt rè. “Tôi là Janice Cray, và niềm vui bé bỏng này của tôi là Patti. Tôi cũng mới bị cho giảm biên chế. Trước tôi làm quản gia cho một gia đình tử tế ở Sugar Heights. Ông ấy, ừm, là chủ một đại lý xe hơi.”
Augie nhăn mặt.
Janice gật đầu. “Tôi biết. Ông ấy nói rất tiếc phải cho tôi nghỉ, nhưng họ phải thắt lưng buộc bụng.”
“Chuyện đó xảy ra nhiều mà,” Augie vừa nói vừa thầm nghĩ, Cô không tìm được ai giữ trẻ à? Không một người nào sao?
“Tôi phải mang con bé theo.” Gã đoán Janice Cray chẳng cần đến khả năng đọc suy nghĩ người khác để biết gã đang nghĩ gì trong đầu. “Chẳng có ai nữa cả. Thực sự là không có ai. Cô bé cuối phố không thể nào trông suốt đêm cho dù tôi có đủ khả năng chi trả cho cô ấy đi nữa, mà tôi thì không trả nổi. Nếu không kiếm được việc, tôi không biết mẹ con tôi sẽ ra sao nữa.”
“Bố mẹ cô không trông con bé được à?” Augie hỏi.
“Họ sống ở Vermont. Tôi mà là người khôn ngoan thì đã đưa Patti về đó rồi. Quá tiện. Có điều là họ cũng có những vấn đề của mình. Bố tôi bảo nhà của họ cũng đang chết ngập. Không phải theo nghĩa đen, họ không chìm dưới sông hay đại loại vậy, mà là vấn đề tài chính.”
Augie gật đầu. Chuyện đó xảy ra cũng nhiều mà.
Mấy chiếc xe đang đi ngược lên con dốc từ phố Marlborough, chỗ Augie vừa xuống xe buýt. Chúng rẽ trái, vào khoảng trống rộng mênh mông của bãi đỗ xe chắc chắn chỉ đến rạng sáng mai là kín chỗ… vẫn còn vài tiếng đồng hồ nữa Hội chợ Việc làm hằng năm lần đầu tiên của thành phố mới mở cửa. Chẳng chiếc xe nào trông còn mới. Những người lái đỗ xe, và từ trong hầu hết những chiếc xe đó ba hoặc bốn người kiếm việc bước ra, hướng về cửa hội trường. Augie không còn ở cuối hàng. Nó đã gần chạm đến chỗ ngoặt đầu tiên.
“Nếu tôi kiếm được việc, tôi có thể thuê một người giữ trẻ,” cô nói. “Nhưng đêm nay thì tôi và Patti phải xoay xở tạm vậy.”
Đứa bé bật ra một tiếng ho khan đặc mà Augie không để tâm, ngọ ngậy trong cái địu rồi lại nằm yên. Ít nhất thì đứa bé cũng được bao bọc kín; thậm chí tay còn đeo đôi găng hở ngón bé xíu.
Trẻ con mới gọi là khổ, Augie khó chịu tự nhủ. Gã nghĩ đến đợt hạn hán Dust Boml, rồi đợt Đại suy thoái. Hừm, vụ này là đủ “đại” với gã rồi. Hai năm trước, mọi chuyện còn đang ổn.
Cũng không hẳn là gã sống phong lưu gì cho lắm, nhưng dù gì vẫn còn giật gấu vá vai được, hầu như cuối tháng nào cũng đều còn lại chút đỉnh. Giờ thì mọi chuyện tệ như cứt. Người ta đã làm gì đó với tiền bạc. Gã chẳng hiểu là thế nào; trước kia gã là chân loong toong thuộc phòng vận chuyển của hãng Great Lakes Transport, và thứ mà gã biết là những tờ vận đơn và cách dùng máy tính để chia chuyển hàng hóa bằng tàu thủy, tàu hỏa và hàng không.
“Người ta nhìn thấy tôi mang theo một đứa trẻ rồi nghĩ là tôi vô trách nhiệm,” Janice Cray phân trần. “Tôi biết chứ, tôi nhận ra trên nét mặt họ ngay, tôi cũng thấy trên mặt anh nữa. Nhưng tôi còn làm gì được. Kể cả khi con bé cuối phố có thể ở trông cả đêm, thì cũng phải mất tám mươi tư đô la. Tám mươi tư! Tôi đã để dành riêng khoản tiền thuê nhà tháng sau, còn sau đó, tôi cháy túi.” Cô mỉm cười, và trong ánh sáng bóng đèn cao áp của bãi đỗ xe, Augie nhận ra những giọt nước mắt đọng lại trên mi cô. “Tôi lại khóc lóc rồi.”
“Không cần phải xin lỗi đâu, nếu đó là điều cô định làm.”
Hàng người đã qua cả góc quặt đầu tiên, và vòng cả trở lại chỗ Augie đang đứng. Và cô gái nói đúng. Gã thấy nhiều người nhìn chằm chằm vào đứa bé đang ngủ trong cái địu.
“Ồ thì đúng thế mà, không sao. Tôi là một bà mẹ đơn thân chưa chồng không nghề ngỗng. Tôi muốn xin lỗi tất cả mọi người, vì tất cả mọi chuyện.” Cô quay lại và nhìn tấm băng rôn treo phía trên dãy cửa. BẢO ĐẢM 1000 VIỆC LÀM! Nó viết thế và phía dưới là: Chúng tôi đứng bên người dân của thành phố chúng ta! - THỊ TRƯỞNG RALPH KINSLER.
“Nhiều lúc tôi muốn xin lỗi về vụ Columbine[2] , rồi vụ 11 tháng Chín, rồi vụ Barry Bong dùng steroid.” Cô bật cười pha chút man dại. “Nhiều lúc tôi còn muốn xin lỗi về cả chuyện nổ tàu con thoi, mà hồi vụ đó xảy ra tôi còn đang tập đi.”
“Đừng lo,” Augie bảo cô. “Cô sẽ ổn thôi.” Đó là một trong những câu chúng ta vẫn nói.
“Tôi ước giá kể trời không ẩm ướt thế này, vậy thôi. Tôi bọc cho con bé thật kỹ phòng khi trời rét đậm, nhưng ẩm ướt thế này thì…” Cô lắc đầu. “Dù thế nào thì mẹ con mình cũng sẽ vượt qua, phải không Patti?” Cô mỉm cười tuyệt vọng với Augie. “Tốt nhất đừng có mưa.”
Trời không mưa, nhưng không khí mỗi lúc một ẩm ướt cho đến khi họ nhìn thấy những giọt nhỏ li ti treo lơ lửng trong quầng sáng hắt ra từ đèn cao áp. Đến một lúc Augie nhận ra Janice Cray đang ngủ đứng. Cô đứng lệch hông, vai rũ xuống, tóc phủ lòa xòa trước mặt còn cằm thì gần chạm vào xương ức. Gã nhìn đồng hồ và nhận ra đã ba giờ kém mười lăm.
Mười phút sau, Patti Cray tỉnh giấc và bắt đầu khóc. Mẹ con bé (bà mẹ nhí của con bé, Augie thầm nghĩ) giật nẩy mình, bật ra một âm thanh như ngựa khịt mũi, ngẩng đầu lên và cố nhấc đứa bé ra khỏi chiếc địu. Ban đầu đứa trẻ không ra được; chân con bé bị kẹt. Augie nhảy vào, giữ hai bên chiếc địu. Khi Patti đã ra được, giờ đang khóc ré lên, gã nhìn thấy những giọt nước lấp loáng khắp trên cái áo khoác nhỏ xíu màu hồng và chiếc mũ đi kèm.
“Nó đói rồi,” Janice nói. “Tôi có thể cho nó bú, nhưng nó còn tè dầm nữa. Tôi sờ thấy qua cả lần tã. Chúa ơi, tôi không thể nào thay cho nó trong cái… nhìn xem trời sương mù chưa kìa!”
Augie tự hỏi con quỷ hài hước nào đã bố trí cho gã xếp hàng ngay sau cô ta. Gã cũng băn khoăn không hiểu người phụ nữ này sẽ xoay xở thế quái nào trong phần đời còn lại - suốt cả đời, chứ không chỉ trong khoảng mười tám năm tới khi cô ta phải chăm lo cho đứa trẻ! Ra ngoài trong một đêm như thế này, chẳng có gì khác ngoài một túi bỉm tã. Khốn khổ khốn nạn đến thế là cùng!
Gã đã đặt túi ngủ của mình bên cạnh túi bỉm của Patti. Giờ thì gã ngồi xổm xuống, kéo dây buộc, trải túi ra, rồi mở khóa. “Chui vào trong này. Giữ ấm đi và giữ ấm cho nó. Rồi thì cô cần gì tôi sẽ chuyển cho.”
Cô vừa ngẩn người nhìn gã, vừa bế đứa trẻ đang giẫy giụa khóc lóc. “Anh có gia đình chưa, Augie?”
“Ly dị rồi.”
“Con cái thì sao?”
Gã lắc đầu.
“Sao anh tốt với mẹ con tôi thế?”
“Vì chúng ta đang ở đây,” gã nói, và nhún vai.
Cô nhìn gã thêm một hồi nữa, đấu tranh tư tưởng, rồi trao đứa trẻ cho gã.
Augie giơ con bé ra trước mặt, thích thú trước khuôn mặt đỏ tía, giận dữ, bong bong nước trên cái mũi nhỏ xíu hếch ngược lên, hai chân quẫy đạp trong cái quần đống tã bằng vải flannel. Janice lồm cồm chui vào trong cái túi ngủ, rồi đưa tay ra. “Đưa giúp tôi con bé nào.”
Augie làm theo, và người phụ nữ luồn sâu hơn vào trong cái túi. Bên cạnh họ, nơi cái hàng người đã tự nhân đôi lên lần đầu tiên, hai thanh niên đang tròn mắt nhìn.
“Lo chuyện mình đi, mấy cha,” Augie nói, và họ nhìn đi chỗ khác.
“Anh đưa hộ tôi một cái tã được không?” Janice nói. “Tôi phải thay cho con bé rồi mới cho nó ăn.”
Gã quỳ một đầu gối xuống vỉa hè ướt nhoét và mở khóa cái túi chần chỉ. Gã thoáng ngạc nhiên khi tìm thấy những cái tã vải thay vì bên Pamper, rồi chợt hiểu. Tã vải có thể dùng đi dùng lại. Có lẽ người phụ nữ này cũng không đến mức hoàn toàn là đồ bỏ đi.
“Tôi thấy có một chai Baby Magic nữa. Cô có cần dùng không?”
Từ bên trong chiếc túi ngủ, lúc này chỉ còn một chỏm tóc màu nâu nhạt của cô gái thò ra: “Vâng, làm ơn.”
Gã đưa chiếc tã và lọ kem thoa vào trong. Cái túi ngủ bắt đầu xoắn vặn và lùng nhùng. Thoạt đầu tiếng khóc càng dữ hơn. Từ một trong những đoạn gấp khúc tít phía dưới, lọt thỏm trong làn sương mỗi lúc một dày đặc, ai đó nói, “Cô không cho nó ngậm mồm vào được à?” Một giọng khác đế vào, “Ai đấy phải gọi Bảo trợ xã hội mới được.”
Augie chờ đợi, chăm chú nhìn cái túi ngủ. Cuối cùng nó cũng ngừng lục sục và một bàn tay thò ra, cầm một chiếc tã. “Anh cho nó vào trong túi được không? Có một cái túi nylon để đựng đồ bẩn.” Cô nhìn gã như một con chuột chũi từ trong hang nhìn ra. “Đừng lo, không phải đồ ị ra đâu, chỉ là tè thôi.”
Augie cầm cái tã, cho nó vào trong hai nylon (có chữ COSTCO in ở bên), rồi kéo khóa đóng cái túi bỉm tã lại. Tiếng khóc từ bên trong cái túi ngủ (cơ man này là túi, gã thầm nghĩ) tiếp tục cỡ khoảng một phút, rồi đột ngột im bặt khi Patti bắt đầu bú trong bãi đỗ xe của City Center. Từ phía trên dãy cửa phải sáu tiếng nữa mới mở, cái băng rôn kêu soạt đúng một tiếng não ruột. BẢO ĐẢM 1000 VIỆC LÀM!
Chắc chắn rồi, Augie nghĩ. Với cả, bạn không thể bị AIDS nếu bạn nạp nhiều vitamin C.
Hai mươi phút trôi qua. Thêm những chiếc xe đi lên dốc từ phố Marlborough. Thêm người đứng vào hàng. Augie nhẩm tính hẳn phải có đến bốn trăm người đang đứng chờ sẵn. Với tốc độ này, chắc phải có đến hai nghìn người khi cửa mở lúc chín giờ, mà đấy mới chỉ là ước tính khiêm tốn nhất.
Nếu có người bảo mình làm thợ chiên đồ ở MCDONALD’S, liệu mình có làm không?
Có lẽ.
Vậy còn làm người chào khách siêu thị Walmart thì sao?
Úi giời lại chẳng vồ lấy ngay ấy chứ. Cười toét miệng và Hôm nay ông bà thế nào? Augie nghĩ gã có thể chộp lấy một công việc chào khách ngay tức thì.
Mình là người giỏi giao tiếp cơ mà, gã nghĩ bụng. Và bật cười.
Từ chiếc túi: “Có gì buồn cười à?”
“Không có gì,” gã nói. “Dỗ đứa bé đi.”
“Tôi đang làm đây.” Thấp thoáng nụ cười trong giọng cô.
Đến ba rưỡi gã quỳ xuống, lật nắp che cái túi ngủ, và nhìn vào trong. Janice Cray đang nằm cuộn tròn, ngủ ngon lành, với đứa bé bên bầu sữa. Cảnh đó làm gã nhớ đến truyện Chùm nho nổi giận. Tên của cô gái trong truyện đó là gì nhỉ? Cô gái mà về sau cho người đàn ông bú ấy? Tên một loài hoa, gã nghĩ bụng.
Lily? Không. Pansy? Tuyệt đối không rồi. Gã tính có khi chụm tay lại quanh miệng, rồi cao giọng hỏi đám đông, AI Ở ĐÂY ĐÃ ĐỌC CHÙM NHO NỔI GIẬN RỒI ẤY NHỈ?
Đúng khi gã đang đứng lên trở lại (và mỉm cười vì cái tình cảnh oái oăm này), thì cái tên vụt đến với gã. Rose. Đó chính là tên cô gái trong Chùm nho nổi giận. Nhưng không chỉ là Rose; Rose xứ Sharon[3] . Cái tên nghe đã gợi chất Kinh Thánh rồi, nhưng gã cũng không chắc chắn cho lắm; gã chưa bao giờ thích đọc Kinh Thánh.
Gã nhìn xuống chiếc túi ngủ, chỗ gã đã định bụng chui vào trong những giờ chờ trời sáng, và nghĩ đến lúc Janice Cray nói cô muốn xin lỗi về vụ Columbine, và vụ 11 tháng Chín, cả vụ Barry Bonds. Có khi cô ta còn muốn ôm đồm cả vụ Trái đất nóng lên ấy chứ. Có thể khi chuyện này kết thúc và họ đã có công việc ổn định - hoặc là không; nhiều khả năng là không chứ chẳng chơi - gã sẽ mời cô ta ăn sáng. Không hẹn hò gì, không phải như vậy, chỉ là mấy quả trứng bác và thịt lợn muối. Sau đó họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Thêm người đến. Họ xếp đến tận cuối những đoạn cua vòng với dải băng vênh váo KHÔNG BƯỚC QUA. Khi đã hết cả chỗ đó, dòng người bắt đầu kéo dài vào trong bãi đỗ xe. Điều khiến Augie ngạc nhiên - và làm gã thấy bứt rứt - là họ mới lặng lẽ làm sao. Cứ như thể tất cả họ đều biết vụ lần này rồi cũng đổ bể, và chẳng qua là họ chỉ chờ nhận được thông báo chính thức mà thôi.
Tấm băng rôn sột soạt thêm một tiếng não ruột nữa. Sương mù tiếp tục đặc quánh lại.
Gần năm giờ sáng, Augie rũ ra khỏi cơn gà gật, giậm hai bàn chân cho tỉnh, và nhận ra một quầng sáng xám xịt khó chịu đã len lỏi vào trong không khí. Nó khác một trời một vực so với cảnh ban mai tươi hồng của thơ ca và những bộ phim màu Technicolor ngày xưa; đây là khung cảnh phản bình minh, ẩm ướt và nhợt nhạt như má của một xác chết đã qua ngày.
Gã có thể thấy hội trường của City Center chậm rãi hiện ra với toàn bộ dáng vẻ kiến trúc hoành tráng thảm hại của thập niên bảy mươi. Gã cũng nhận ra cả hơn hai chục đoạn cua vòng những người đang nhẫn nại chờ đợi và rồi cái đuôi của hàng người biến mất vào trong sương mù. Lúc này chẳng còn mấy ai trò chuyện, và khi một người lao công mặc đồ bảo hộ xám đi qua sảnh ở phía bên trong những cánh cửa, tiếng hồ hởi châm biếm mới khẽ rộ lên.
“Phát hiện sự sáng trên hành tinh khác rồi!” tiếng thốt lên từ một trong những gã trai trẻ lúc trước đã chằm chằm nhìn Janice Cray - đó là Keith Frias, chẳng mấy chốc nữa thôi cánh tay trái của gã sẽ bị xé rời khỏi cơ thể.
Tiếng cười khẽ cất lên sau câu nói này, và mọi người bắt đầu tán chuyện.
Đêm đã qua. Ánh sáng len lỏi cũng không lấy gì làm hứng khởi cho lắm, nhưng ít nhiều thì cũng còn khá khẩm hơn những giờ rạng sáng dài đằng đẵng vừa qua.
Augie lại quỳ xuống bên cạnh chiếc túi ngủ và nghiêng một bên tai. Những tiếng ngáy đều đều nhè nhẹ khiến gã mỉm cười. Có lẽ những lo lắng của gã về cô ta chỉ là thừa. Gã nghĩ bụng, có những người đi qua cuộc đời bằng cách sống sót thậm chí còn là sống rất ổn - nhờ vào lòng tốt của những người xa lạ. Người phụ nữ trẻ đang ngáy trong cái túi ngủ của gã cùng đứa bé của cô ta có lẽ cũng là một người như vậy.
Gã chợt nhận ra là gã và Janice Cray có thể cùng tự giới thiệu là một cặp tại các bàn đăng ký xin việc khác nhau. Nếu họ làm thế, sự hiện diện của đứa bé có thể không bị coi là dấu hiệu của sự vô trách nhiệm mà có khi còn là sự quyết tâm đồng lòng.
Gã cũng không chắc, cơ bản thì bản chất con người luôn là điều bí hiểm đối với gã, nhưng gã nghĩ cũng có thể. Gã quyết định sẽ thử đề cập ý tưởng này với Janice khi cô ta tỉnh dậy. Xem cô ta nghĩ thế nào. Họ không thể nhận vơ là đã kết hôn được; cô ta không đeo nhẫn cưới còn gã thì đã tháo nhẫn của mình ra vĩnh viễn ba năm trước rồi, nhưng họ vẫn có thể nhận bừa là… bây giờ người ta gọi là thế nào nhỉ? Bạn tình.
Những chiếc xe hơi tiếp tục đi lên con dốc đứng từ phố Marlborough từng đợt đều đặn như kim đồng hồ. Chẳng mấy chốc nữa sẽ có cả người đi bộ nữa, mới tinh khôi từ chuyến xe buýt đầu tiên buổi sáng. Augie biết chắc là những chuyến xe buýt bắt đầu chạy lúc sáu giờ. Vì sương mù dày đặc, những chiếc xe đang đến chỉ là những vệt đèn pha cùng các bóng hình lờ mờ lấp loáng sau kính chắn gió. Một vài lái xe nhận ra đám đông khổng lồ đã chờ sẵn và quay đầu lại, chán hẳn, nhưng hầu hết vẫn đi tiếp, nhắm tới mấy chỗ đỗ xe ít ỏi còn sót lại, ánh đèn hậu hiu hắt.
Và rồi Augie để ý thấy một bóng xe không quay đầu cũng không đi họp về phía cuối của bãi đỗ. Hai bên những chiếc đèn pha sáng khác thường của nó là những chiếc đèn sương mù màu vàng.
Đèn trước HD, Augie thầm nghĩ. Đó là một chiếc Mercedes-Benz. Một chiếc Benz làm gì ở hội chợ việc làm được nhỉ?
Gã đoán đó có thể là Thị trưởng Kinsler, đến đây để phát biểu trước Câu lạc bộ Chim Dậy Sớm. Để chúc mừng sự lì lợm của họ, rồi tinh thần chiến đấu đến cùng kiểu Mỹ vẻ vang bao đời qua. Nếu quả vậy, Augie nghĩ, thì việc đến đây trên chiếc Mercedes của ông ta - kể cả có là xe cũ đi nữa - cũng thật là không biết điều chút nào.
Một thằng cha lớn tuổi trong hàng ngay trước Augie (Wayne Welland, lúc này đang trải qua những khoảnh khắc cuối cùng của sự tồn tại trên thế gian) nói, “Kia là một chiếc Benz phải không? Nhìn như một chiếc Benz vậy.”
Augie đang định mở miệng bảo đương nhiên rồi, làm sao có thể nhầm đèn pha HD của một chiếc Mercedes được, thì đúng lúc ấy, tài xế của chiếc xe ngay phía sau hình bóng mờ ảo nhấn còi - mồ hôi dài, cáu kỉnh. Ánh đèn HD vụt bừng chói hơn bao giờ hết, cắt những quầng sáng trắng lóa qua làn sương lơ lửng, và chiếc xe chồm về trước như thể tiếng còi cáu kỉnh đã kích động nó.
“Này!” Wayne Welland giật mình kêu lên. Đó là lời cuối cùng của ông ta.
Chiếc xe tăng tốc lao thẳng vào đám đông những người tìm việc nhồi nhét chật cứng nhất, lại còn bị quây trong những đoạn băng KHÔNG BƯỚC QUA. Một vài người cố bỏ chạy, nhưng chỉ những người ở cuối đám đông mới thoát ra được.
Những người ở gần cửa chính - những chú Chim Dậy Sớm thực thụ - không có cơ hội nào. Họ văng vào những chiếc cọc và xô đổ chúng, họ bị mắc kẹt trong các dải băng, họ xô đè lên nhau.
Đám đông quăng qua quật lại trong một loạt những con sóng cuồng loạn. Những người lớn tuổi và nhỏ con hơn ngã xuống và bị giẫm đè lên.
Augie bị xô mạnh về phía trái, đứng lên được, và lại bị đẩy về trước. Một cái cùi chỏ giáng trúng gò má gã ngay dưới mắt phải làm tầm nhìn phía đó ngập tràn ánh sáng chói lòa như ngày 4 tháng Bảy[4] . Từ con mắt còn lại gã nhận ra chiếc Mercedes không chỉ hiện ra từ màn sương mù mà như thể còn được tạo nên từ đó. Một chiếc sedan lớn màu xám, có lẽ là một chiếc SL500, loại có mười hai xi lanh, và ngay lúc này cả mười hai đều đang gầm rú.
Augie bị hất ngã quỳ xuống bên chiếc túi ngủ, bị đạp giẫm túi bụi khi gã cố vật lộn đứng lên: vào tay, vào vai, vào cổ. Mọi người gào thét. Gã nghe thấy một phụ nữ thét lên, “Cẩn thận, cẩn thận hắn không dừng lại đâu!”
Gã nhìn thấy Janice Cray thò đầu ra khỏi túi ngủ, mắt hấp háy ngơ ngác. Một lần nữa gã lại hình dung ra cảnh một con chuột chũi rụt rè từ trong hang nhòm ra. Một con chuột chũi với cái mái tóc rũ rượi khi thức giấc.
Gã chống tay vào đầu gối chồm người về phía trước và nằm đè lên chiếc túi cùng người phụ nữ và đứa bé bên trong, như thể bằng cách đó gã có thể che chắn được cho họ khỏi sản phẩm cơ khí nặng hai tấn của Đức. Gã nghe thấy tiếng mọi người gào thét, tiếng của họ hầu như lọt thỏm trong tiếng gầm rú của động cơ chiếc sedan khổng lồ đang lao tới. Ai đó giáng cho gã một cú khủng khiếp vào gáy, nhưng gã hầu như chẳng cảm thấy gì.
Còn thời gian để nghĩ: Mình đã đành mời Jose xứ Sharon ăn sáng.
Còn thời gian để nghĩ: Biết đâu hắn sẽ quặt ngang.
Đó dường như là cơ hội tốt nhất của họ, có lẽ là cơ hội duy nhất của họ. Gã dợm ngẩng đầu lên nhìn xem liệu điều đó có xảy ra không, và một chiếc lốp xe to đùng đen ngòm choán hết tầm nhìn của gã. Gã cảm thấy bàn tay người phụ nữ ghì chặt cánh tay mình. Gã còn đủ thời gian để hy vọng đứa bé vẫn đang ngủ. Rồi thời gian đã hết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK