Tanya Robinson đến MAC lúc sáu giờ hai mươi phút, và trong lúc hòa vào dòng xe cộ đổ về đấy, bà ước giá mà mình nghe theo lời nỉ non của mấy cô bé và rời nhà sớm hơn một tiếng. Bãi đỗ xe đã kín ba phần tư. Những người đàn ông mặc áo khoác da cam đang điều khiển dòng giao thông. Một người vẫy cho bà sang trái. Bà rẽ theo hướng đó, thận trọng lái xe chậm rãi vì bà đã mượn chiếc Tahoe của Ginny Carver cho tối nay, và bà không hề mong muốn là vướng vào một vụ va quệt. Trên hàng ghế sau lưng, lũ con gái - Hilda Carver, Betsy DeWitt, Dinah Scott, Và Barbara của bà - đang nhảy tưng tưng đúng theo nghĩa là đen vì phấn khích. Chúng đã nhét hết đĩa CD Round Here vào giàn đĩa của chiếc Tahoe (chúng có đủ cả sáu đĩa luôn). Thật ồn ào và căng thẳng, vậy mà Tanya ngạc nhiên nhận ra mình đang thấy khá là thích thú.
“Cẩn thận tránh cái ông tàn tật kìa, bác Robinson,” Betsy vừa nói vừa chỉ.
Người tàn tật đó gầy gò, nhợt nhạt, lại còn trọc lóc, trông cứ như đang bơi bên trong cái áo phông rộng thùng thình. Anh ta ôm trong lòng cái gì nhìn như một bức ảnh lồng khung, và bà cũng nhìn thấy một cái túi đựng nước tiểu. Một lá cờ đuôi nheo Round Here ủ rũ thò ra khỏi một cái túi bên hông xe lăn. Con người tội nghiệp, Tanya nghĩ.
“Có lẽ chúng ta nên giúp ông ấy,” Barbara nói. “Ông ấy đi chậm kinh khủng.”
“Chúa phù hộ cho trái tim nhân hậu của con,” Tanya nói. “Để mẹ đỗ xe đã, và nếu ông ấy chưa đến được tòa nhà khi chúng ta đi bộ trở lại, chúng ta sẽ làm như thế.”
Bà lượn chiếc Tahoe đi mượn vào một ô trống, tắt máy xe và thở phào nhẹ nhõm.
“Các bồ ơi, nhìn người ta xếp hàng kìa,” Dinah nói. “Phải có đến ti tỉ người ở đây.”
“Đâu ra mà nhiều đến thế,” Tanya nói, “nhưng quả là nhiều thật. Tuy nhiên họ sẽ sớm mở cửa thôi. Và chúng ta đã có chỗ ngồi rất tốt, nên đừng có lo lắng về chuyện đó.”
“Mẹ vẫn giữ vé đấy chứ, phải không mẹ?”
Tanya trịnh trọng kiểm tra xắc tay. “Cất chúng ở đây này, con yêu.”
“Và bọn con có thể mua đồ lưu niệm chứ ạ?”
“Mỗi đứa một thứ thôi, và không đắt hơn mười đô la.”
“Cháu có tiền riêng mà, bác Robinson,” Betsy nói khi họ ra khỏi chiếc Tahoe. Đám con gái hơi hồi hộp trước cảnh tượng đám đông mỗi lúc một lớn dần bên ngoài MAC. Chúng ríu vào nhau, bốn cái bóng của chúng trộn thành một vũng tối duy nhất trong ánh nắng cuối ngày gay gắt.
“Bác chắc chắn là cháu có, Bets ạ, nhưng cái này là bác tặng,” Tanya nói. “Giờ thì nghe này, các cô bé. Bác muốn các cháu đưa tiền và điện thoại để bác cầm cho an toàn. Thỉnh thoảng vẫn có bọn móc túi những sự kiện công cộng lớn như thế này. Bác sẽ hoàn trả mọi thứ khi chúng ta an toàn ở ghế của mình, nhưng không được nhắn tin hoặc gọi điện khi buổi biểu diễn bắt đầu - chúng ta có thống nhất thế không nhỉ?”
“Trước tiên mỗi đứa có thể chụp một bức ảnh được không ạ, bác Robinson?” Hilda hỏi.
“Được, mỗi đứa một bức thôi.”
“Hai!” Barbara xin xỏ.
“Được rồi, hai. Nhưng nhanh lên đấy.”
Mỗi đứa chụp hai bức ảnh, hứa hẹn gửi mail cho nhau, để ai cũng có một bộ ảnh hoàn chỉnh. Tanya cũng tự chụp đôi tấm, bốn cô bé túm vào và quàng tay qua vai nhau. Bà nghĩ nhìn chúng thật đáng yêu.
“Được rồi, các quý cô, giao nộp tiền và điện thoại ra đây.”
Các cô bé nộp tổng cộng khoảng ba mươi đô la và những điện thoại màu mè của chúng. Tanya cho tất cả vào xắc tay của mình và khóa chiếc xe thùng của Ginny Carver bằng cái nút trên chùm chìa khóa. Bà nghe thấy tiếng kịch dễ chịu của những chốt khóa bắt vào nhau - một âm thanh đồng nghĩa với sự an toàn và an ninh.
“Giờ thì nghe này, mấy đứa điên các cô. Chúng ta sẽ nắm tay nhau cho tới khi vào đến ghế ngồi, được chứ? Cho tôi nghe câu ‘được ạ’ của các cô nào.”
“Được ạ!” Các cô bé hét lên, và túm lấy tay nhau. Chúng đều diện quần Jean skinny và đôi giày thể thao đẹp nhất của mình. Tất cả đều mặc áo phông Round Here, lọn tóc đuôi ngựa của Hilda thì buộc bằng một dải lụa trắng với dòng chữ I LUV CAM màu đỏ.
“Và chúng ta sẽ thật vui vẻ, đúng không? Vui nhất từ trước đến nay, đúng không? Cho tôi nghe câu ‘đúng ạ’ của các cô nào.”
27
◄○►
Tanya Robinson đến MAC lúc sáu giờ hai mươi phút, và trong lúc hòa vào dòng xe cộ đổ về đấy, bà ước giá mà mình nghe theo lời nỉ non của mấy cô bé và rời nhà sớm hơn một tiếng. Bãi đỗ xe đã kín ba phần tư. Những người đàn ông mặc áo khoác da cam đang điều khiển dòng giao thông. Một người vẫy cho bà sang trái. Bà rẽ theo hướng đó, thận trọng lái xe chậm rãi vì bà đã mượn chiếc Tahoe của Ginny Carver cho tối nay, và bà không hề mong muốn là vướng vào một vụ va quệt. Trên hàng ghế sau lưng, lũ con gái - Hilda Carver, Betsy DeWitt, Dinah Scott, Và Barbara của bà - đang nhảy tưng tưng đúng theo nghĩa là đen vì phấn khích. Chúng đã nhét hết đĩa CD Round Here vào giàn đĩa của chiếc Tahoe (chúng có đủ cả sáu đĩa luôn). Thật ồn ào và căng thẳng, vậy mà Tanya ngạc nhiên nhận ra mình đang thấy khá là thích thú.
“Cẩn thận tránh cái ông tàn tật kìa, bác Robinson,” Betsy vừa nói vừa chỉ.
Người tàn tật đó gầy gò, nhợt nhạt, lại còn trọc lóc, trông cứ như đang bơi bên trong cái áo phông rộng thùng thình. Anh ta ôm trong lòng cái gì nhìn như một bức ảnh lồng khung, và bà cũng nhìn thấy một cái túi đựng nước tiểu. Một lá cờ đuôi nheo Round Here ủ rũ thò ra khỏi một cái túi bên hông xe lăn. Con người tội nghiệp, Tanya nghĩ.
“Có lẽ chúng ta nên giúp ông ấy,” Barbara nói. “Ông ấy đi chậm kinh khủng.”
“Chúa phù hộ cho trái tim nhân hậu của con,” Tanya nói. “Để mẹ đỗ xe đã, và nếu ông ấy chưa đến được tòa nhà khi chúng ta đi bộ trở lại, chúng ta sẽ làm như thế.”
Bà lượn chiếc Tahoe đi mượn vào một ô trống, tắt máy xe và thở phào nhẹ nhõm.
“Các bồ ơi, nhìn người ta xếp hàng kìa,” Dinah nói. “Phải có đến ti tỉ người ở đây.”
“Đâu ra mà nhiều đến thế,” Tanya nói, “nhưng quả là nhiều thật. Tuy nhiên họ sẽ sớm mở cửa thôi. Và chúng ta đã có chỗ ngồi rất tốt, nên đừng có lo lắng về chuyện đó.”
“Mẹ vẫn giữ vé đấy chứ, phải không mẹ?”
Tanya trịnh trọng kiểm tra xắc tay. “Cất chúng ở đây này, con yêu.”
“Và bọn con có thể mua đồ lưu niệm chứ ạ?”
“Mỗi đứa một thứ thôi, và không đắt hơn mười đô la.”
“Cháu có tiền riêng mà, bác Robinson,” Betsy nói khi họ ra khỏi chiếc Tahoe. Đám con gái hơi hồi hộp trước cảnh tượng đám đông mỗi lúc một lớn dần bên ngoài MAC. Chúng ríu vào nhau, bốn cái bóng của chúng trộn thành một vũng tối duy nhất trong ánh nắng cuối ngày gay gắt.
“Bác chắc chắn là cháu có, Bets ạ, nhưng cái này là bác tặng,” Tanya nói. “Giờ thì nghe này, các cô bé. Bác muốn các cháu đưa tiền và điện thoại để bác cầm cho an toàn. Thỉnh thoảng vẫn có bọn móc túi những sự kiện công cộng lớn như thế này. Bác sẽ hoàn trả mọi thứ khi chúng ta an toàn ở ghế của mình, nhưng không được nhắn tin hoặc gọi điện khi buổi biểu diễn bắt đầu - chúng ta có thống nhất thế không nhỉ?”
“Trước tiên mỗi đứa có thể chụp một bức ảnh được không ạ, bác Robinson?” Hilda hỏi.
“Được, mỗi đứa một bức thôi.”
“Hai!” Barbara xin xỏ.
“Được rồi, hai. Nhưng nhanh lên đấy.”
Mỗi đứa chụp hai bức ảnh, hứa hẹn gửi mail cho nhau, để ai cũng có một bộ ảnh hoàn chỉnh. Tanya cũng tự chụp đôi tấm, bốn cô bé túm vào và quàng tay qua vai nhau. Bà nghĩ nhìn chúng thật đáng yêu.
“Được rồi, các quý cô, giao nộp tiền và điện thoại ra đây.”
Các cô bé nộp tổng cộng khoảng ba mươi đô la và những điện thoại màu mè của chúng. Tanya cho tất cả vào xắc tay của mình và khóa chiếc xe thùng của Ginny Carver bằng cái nút trên chùm chìa khóa. Bà nghe thấy tiếng kịch dễ chịu của những chốt khóa bắt vào nhau - một âm thanh đồng nghĩa với sự an toàn và an ninh.
“Giờ thì nghe này, mấy đứa điên các cô. Chúng ta sẽ nắm tay nhau cho tới khi vào đến ghế ngồi, được chứ? Cho tôi nghe câu ‘được ạ’ của các cô nào.”
“Được ạ!” Các cô bé hét lên, và túm lấy tay nhau. Chúng đều diện quần Jean skinny và đôi giày thể thao đẹp nhất của mình. Tất cả đều mặc áo phông Round Here, lọn tóc đuôi ngựa của Hilda thì buộc bằng một dải lụa trắng với dòng chữ I LUV CAM màu đỏ.
“Và chúng ta sẽ thật vui vẻ, đúng không? Vui nhất từ trước đến nay, đúng không? Cho tôi nghe câu ‘đúng ạ’ của các cô nào.”
“ĐÚNG AAAA Ạ!”
Hài lòng, Tanya dẫn chúng về phía MAC. Đó là một cuốc đi bộ dài băng qua lớp đá dăm nện nóng giãy, nhưng không ai tỏ vẻ bận tâm. Tanya tìm kiếm người đàn ông đầu hói ngồi xe lăn và phát hiện ra ông ta đang tiến về phía cuối hàng dành cho người khuyết tật. Hàng đó ngắn hơn nhiều, nhưng nó vẫn khiến bà buồn khi nhìn thấy những con người không lành lặn ấy. Rồi những chiếc xe lăn bắt đầu chuyển động. Người ta đang cho những người khuyết tật vào trước, và bà nghĩ đó là một ý hay. Hãy để tất cả hoặc ít nhất hầu hết những người đó ổn định chỗ ngồi trong khu của họ trước khi màn giẫm đạp bắt đầu.
Khi bầu đoàn của Tanya đến cuối hàng ngắn nhất dành cho những người lành lặn (vẫn là rất dài), bà theo dõi người đàn ông trọc đầu tự đẩy mình lên bờ dốc dành cho người khuyết tật và nghĩ bụng sẽ dễ dàng hơn cho ông ta biết bao nếu ông ta có một chiếc xe lăn điện. Bà thắc mắc về bức ảnh trong lòng ông ta. Một người thân yêu quý đã qua đời chăng? Đó dường như là khả năng lớn nhất.
Con người tội nghiệp, bà lại nghĩ, và gửi một lời cầu nguyện ngắn lên cho Chúa, cảm ơn Người vì hai đứa con của bà đều bình yên.
“Mẹ?” Barbara nói.
“Ừ, con yêu?”
“Vui nhất từ trước đến nay, đúng không?”
Tanya Robinson siết chặt tay con gái. “Chắc chắn rồi.”
Một cô bé bắt đầu hát “Kisses on the Midway” bằng chất giọng ngọt ngào, trong trẻo. “The sun, baby, the sun shines when you look at me… The moon, baby, the moon glows when you’re next to me…”
Những cô bé khác họa theo. “Your love, your touch, just a little is never enough… I want to love you my way…”
Chẳng mấy chốc bài hát đã cất cao trong không khí buổi tối ấm áp với cả nghìn giọng hòa vào. Tanya sung sướng được hát theo, sau những màn marathon CD vọng ra từ phòng Barbara suốt hai tuần qua, bà cũng thuộc hết cả lời.
Không kìm được, bà cúi xuống và hôn lên đỉnh đầu con gái mình.
Vui nhất từ trước đến nay, bà nghĩ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK