Hai người thả bộ xuống con dốc tới trung tâm thương mại nhỏ ngã tư giữa đường Harper với phố Hanover, con Odell thong dong chạy ở giữa cùng sợi dây dắt buông chùng. Họ có thể ngắm nhìn những tòa nhà của khu trung tâm cách đó hai dặm, City Center và Tổ hợp Văn hóa Nghệ thuật vùng Trung Tây (MAC) lừng lững giữa đám nhà chọc trời. MAC không phải là một trong những tác phẩm tinh tế nhất của kiến trúc sư I. M. Peil theo quan điểm của Hodges. Nhưng kỳ thực, cũng chẳng có ai hỏi đến quan điểm của ông về vấn đề này.
“Vậy câu chuyện là gì đây, bác bìm bìm?” Jerome hỏi.
“Ừm,” Hodges nói, “giả sử là có một ông nọ có bà bạn lâu năm sống ở trung tâm thành phố. Bản thân ông ta thì sống ở Parsonville.” Đó là một khu đô thị ngay phía trên Sugar Heights, không long lanh bằng nhưng cũng không hề nhếch nhác.
“Mấy đứa bạn cháu gọi Parsonville là Whiteyville,” Jerome nói. “Cháu nghe thấy bố cháu nói thế một lần, và mẹ cháu bảo ông ấy là thôi ngay cái giọng phân biệt chủng tộc ấy đi.”
“Ừ hứ.” Bạn của Jerome, những người da màu, có lẽ cũng gọi Sugar Heights là Whiteyville, điều đó khiến Hodges tự nhủ vậy là mình bịa chuẩn phết đấy chứ.
Odell đã dừng lại kiểm tra những bông hoa của bà Melbourne. Jerome vội kéo nó đi trước khi nó để lại vết đánh dấu kiểu chó ở đó.
“Tóm lại là,” Hodges nói tiếp, “bà bạn lâu năm kia có một căn hộ chung cư khu vực công viên Branson - đại lộ Wieland, phố Branson, đại lộ Lake, cái khu đó ấy.”
“Cũng đẹp.”
“Ừ. Ông ta gặp bà ấy ba bốn lần mỗi tuần. Một đến hai tối mỗi tuần ông ta lại đưa bà ta đi ăn tối hoặc xem phim rồi ở lại qua đêm. Mỗi lần như vậy, ông ta lại đỗ xe của mình - một chiếc xe đẹp, một chiếc Beemer - trên đường phố, vì đó là khu vực tiện lợi, canh gác cẩn mật, nhiều đèn cao áp. Hơn nữa, lại được đỗ xe miễn phí từ bảy giờ tối đến tám giờ sáng.”
“Cháu mà có một chiếc Beemer, cháu sẽ cho nó vào một cái garage dưới hầm và chẳng bao giờ bận tâm đến chỗ đỗ xe miễn phí,” Jerome nói, và lại giật dây dắt. “Thôi ngay nào, Odell, chó ngoan không bao giờ ăn bẩn dưới rãnh cả.”
Odell ngoảnh đầu nhìn lại và nhướng một mắt như thể muốn nói, Cậu không biết bọn chó ngoan làm những gì đâu.
“Ừm, đám nhà giàu có những ý tưởng rất buồn cười về kinh tế,” Hodges nói, nghĩ đến lời giải thích của bà T. về hành động tương tự.
“Bác nói chỉ có đúng.” Họ đã gần đến trung tâm thương mại. Trên đường xuống dốc, họ nghe thấy giai điệu leng keng của chiếc xe kem, đã rất gần rồi, nhưng lại xa dần vì tay bán kem của hãng Mr. Tastey hướng về mấy khu phát triển nhà ở nằm về phía Bắc đường Harper.
“Vậy là một tối thứ Năm ông kia đến thăm bà bạn của mình như thường lệ. Ông ta đậu xe như thường lệ - dọc đoạn đường đấy thì đầy khoảng trống một khi đã hết ngày làm việc và khóa xe như thường lệ. Ông ta và người bạn gái đi bộ đến ta một nhà hàng gần đó, thưởng thức một bữa ngon lành, rồi đi bộ về. Chiếc xe của ông ta còn nguyên đó, ông ta thấy nó trước khi họ vào nhà. Ông ta ở lại qua đêm với người tình, và khi ông ta rời tòa nhà vào sáng hôm sau…”
“Chiếc Beemer của ông ta đã vỗ cánh bay xa.” Lúc này họ đang đứng bên ngoài hàng kem. Có một giá đỗ xe đạp gần đó.
Jerome buộc dây dắt Odell vào đấy. Con chó nằm xuống và gác mõm lên một chân.
“Không,” Hodges nói, “nó vẫn ở đó chứ.” Ông đang nghĩ: Đây thực là một chi tiết biến tấu tuyệt cú mèo so với điều đã thực sự xảy ra. Bản thân ông cũng suýt tưởng là thế thật. “Nhưng nó lại quay đầu ngược lại, vì nó được đỗ ở phía bên kia đường.”
Jerome mở tròn mắt.
“Ừ, bác biết. Kỳ lạ phải không? Vậy nên ông kia băng qua đường tới chỗ chiếc xe. Xe nhìn thì không sao, vẫn khóa chặt như khi ông ta rời khỏi nó, chỉ là nằm vị trí mới. Vì vậy, điều đầu tiên ông ta làm là kiểm tra chìa khóa, và đúng vậy, nó vẫn nằm trong túi. Vậy thì chuyện quái gì đã xảy ra, Jerome?”
“Cháu không biết, bác Hodges. Nghe cứ như một câu chuyện Sherlock Holmes ấy nhỉ? Một rắc rối tốn đến ba tẩu thuốc chứ chẳng chơi.” Có một nụ cười nửa miệng trên mặt Jerome mà Hodges không thực sự hiểu rõ và cũng không chắc chắn là ông thích. Đó là kiểu cười biết tỏng rồi nhé.
Hodges lôi ví ra khỏi túi quần Levi’s của mình (mặc vest đúng là oách, nhưng thật là thoải mái vô cùng khi được trở lại với quần Jean và áo nỉ chui đầu của đội Indians). Ông lấy ra một tờ năm đô và đưa nó cho Jerome. “Đi mua cho bác cháu mình mấy chiếc kem. Bác sẽ trông Odell.”
“Bác không cần phải làm thế đâu, nó ổn mà.”
“Bác chắc là nó sẽ ổn, nhưng việc xếp hàng sẽ cho cháu có thời gian cân nhắc vấn đề nhỏ của bác. Hãy cứ nghĩ cháu là Sherlock, biết đâu như thế lại ăn thua đấy.”
“Được rùi.” Tyrone Feelgood Delight ở đâu nhảy ra. “Chỉ có điều bác mới là Sherlock. Cháu nà bát sĩ Watson!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK