Sáng thứ Bảy, Hodges đang làm món trứng bác thì Janey bước vào bếp trong chiếc áo choàng trắng, tóc cô ướt vì vừa tắm xong. Với mái tóc được chải ngược ra sau khỏi khuôn mặt, nhìn cô trẻ trung hơn bao giờ hết. Ông lại thầm nghĩ, Bốn mươi tư?
“Anh đã cố tìm thịt xông khói, nhưng không thấy. Tất nhiên, có thể là nó vẫn còn ở đó. Vợ cũ của anh khẳng định đại đa số đàn ông Mỹ bị mắc bệnh Mù Tủ lạnh. Anh không biết là có đường dây tư vấn nào cho căn bệnh đó không.” Cô chỉ tay vào bụng ông.
“OK,” ông nói. Và rồi, vì cô có vẻ thích nghe, “Ừ.”
“Và nhân tiện, mức cholesterol của anh thế nào?”
Ông mỉm cười và nói, “Bánh mì nướng nhé? Ngũ cốc nguyên hạt nhé. Mà có lẽ em biết rồi, vì em mua cơ mà.”
“Một lát thôi. Không bơ, chỉ một chút mứt thôi nhé. Hôm nay anh định làm gì?”
“Chưa biết.” Mặc dù ông đang nghĩ mình muốn kiểm tra lại với Radney Peeples ở Sugar Heights nếu anh ta đang trực và vẫn còn làm cho Vigilant. Và ông cần nói chuyện với Jerome về máy tính. Cứ gọi là chân trời mênh mông rộng mở.
“Anh kiểm tra trang Chiếc Ô Xanh chưa?”
“Anh muốn làm bữa sáng cho em trước đã. Và cho anh.” Thật vậy. Thực sự đúng là lúc thức giấc ông chỉ muốn cho cơ thể mình được ăn thay vì cố nhồi một cái lỗ hổng vào đầu. “Hơn nữa anh cũng không biết mật khẩu của em.”
“Janey.”
“Muốn lời khuyên của anh chứ? Hãy đổi đi. Thực ra đó là lời khuyên của thằng nhóc làm việc cho anh.”
“Jerome, đúng không?”
“Chính là cậu ta đấy.”
Ông đã làm cả nửa tá tràng và họ ăn hết sạch, chia đôi đều chằn chặn. Trong đầu ông đã nảy ra ý nghĩ hỏi cô có hối tiếc gì về đêm rồi không, nhưng lại quyết định rằng cách cô giải quyết bữa sáng cũng đã trả lời cho câu hỏi đó rồi.
Cho đĩa vào bồn rửa xong, họ đến chỗ máy tính và ngồi lặng yên trong gần bốn phút, đọc đi rồi đọc lại tin nhắn mới nhất của merckill.
“Trời đất quỷ thần ơi,” cuối cùng cô lên tiếng. “Anh muốn lên dây cót cho hắn, và theo em thì bây giờ hắn đang căng hết cỡ rồi. Anh có thấy những cái lỗi đấy không?” Cô chỉ ra các lỗi hộc đựng đồ và mở khóe. “Liệu đó có phải là một phần cách - anh gọi đó là gì nhỉ? - che giấu văn phong của hắn?”
“Anh không nghĩ thế.” Hodges đang nhìn vào từ cũn và mỉm cười. Ông không thể nhịn được cười. Con cá đang vật vã với chiếc lưỡi câu, và nó đã móc vào sâu. Đau đớn. Bỏng rát.
“Anh nghĩ đó là kiểu gõ văn bản khi ta ở trong trạng thái điên giận cùng cực. Điều hắn không thể nào ngờ được là hắn lại có vấn đề về độ tin cậy. Nó khiến hắn phát điên.”
“Hơn nữa,” cô nói.
“Sao cơ?”
“Điên hơn nữa. Gửi cho hắn một tin nhắn nữa đi Bill. Chọc hắn mạnh nữa vào. Cho đáng đời hắn.”
“Được rồi.” Ông ngẫm nghĩ, rồi gõ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK